“Vậy thì không chọn ai hết! Trẫm sẽ giải quyết mọi chuyện cho nàng!”
Chu Vũ Đế ôm Tang Du cười to, cắn cắn lên đôi môi hồng mềm của nàng,
nhỏ giọng nói một câu ‘bình dấm chua’ xong lại lập tức vào triều, tâm trạng
hoan hỉ chưa từng có. Hắn thích Tang Du có ý định độc chiếm mình, vì hắn
cũng muốn độc chiếm nàng như thế.
Mạnh Tang Du đứng ở cửa đại điện nhìn theo bóng lưng hắn dần khuất,
biểu cảm phức tạp.
Phùng ma ma đi lên phía trước, nhẹ giọng hỏi, “Nương nương, chẳng lẽ
chúng ta không chọn ai cả?” Bà cảm thấy chuyện này thật đáng mong chờ
biết bao! Ánh mắt của Ngân Thúy cùng Bích Thủy cũng sáng quắc lên.
“Các ngươi cho rằng Hoàng thượng nói thật sao? Nếu quả thực ta không
chọn một ai, thì đừng nghĩ đến chuyện ngồi trên cái ghế Hoàng quý phi này
nữa.” Mạnh Tang Du phất tay, đi vào nội điện nướng thêm một giấc. Điện
tuyển sẽ diễn ra sau khi buổi triều sớm kết thúc, còn một canh giờ nữa,
không vội.
Một lúc lâu sau, các tú nữ đã điểm trang lộng lẫy tề tựu tại bãi đất trong
ngoài chính điện Trữ Tú cung, một tổ năm người nghiêm túc đứng chờ điện
tuyển diễn ra. Nếu như không có Hoàng hậu hay các phi tần nâng đỡ, thì
đây chính là cơ hội duy nhất họ được phép gặp Hoàng thượng, đương nhiên
phải biểu hiện tốt nhất có thể. Mạnh Thụy Châu mặc bộ xiêm y mỏng xanh
biếc, trang điểm nhã nhặn thanh lịch, đứng trong hàng tú nữ cũng không bị
lép vế. Dung mạo Mạnh Thụy Châu vốn không tầm thường, mấy ngày
trước do có Ngu Nhã Ca xuất hiện nên không được chú ý tới, bây giờ tất
nhiên trở thành tâm điểm.
Các tú nữ đều biết nàng là muội muội Hoàng quý phi, nhất nhất lại gần
nịnh bợ, tất cả đều bị nàng lạnh nhạt làm lơ. Nghe mấy tú nữ chung quanh
xì xào chuyện Ngu Nhã Ca ‘không trong sạch’ bị đuổi ra khỏi cung, nàng