CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN - Trang 91

Chu Vũ Đế trừng mắt nhìn bộ tranh thủy mặc đầy linh khí, trong lòng

buồn bực không thôi. Cô gái đáng ghét này, biết rõ ràng trẫm thích tài nữ
như thế, lấy lòng trẫm chút xíu nàng sẽ chết sao? Sao lại phải che đậy hả?
Mũi hắn chun lại, hừ ra một tiếng, sau đó gạt cái bông sơn trà bên tai như
cho bõ giận, muốn ném xuống đất.

Hừ! Nếu nàng không nghĩ lấy lòng trẫm, sao trẫm lại phải lấy lòng nàng

chứ?! Bàn chân mập mạp dẫm đạp lên xác bông sơn trà bịch bịch, Chu Vũ
Đế càng thêm bất bình.

“A Bảo, em lại nghịch ngợm!” Mạnh Tang Du vừa vẽ tranh vừa thưởng

thức cái dáng nổi khùng đáng yêu chết người của A Bảo.

Chu Vũ Đế đang dậm bông sơn trà bình bịch kia cứng ngắc, cơ hồ

không thể tin nổi cái người ngây thơ ấu trĩ mắc cười kia chính là mình.
Chẳng lẽ làm chó lâu, tư duy cùng hành động cũng sẽ bị đồng hóa?

Mạnh Tang Du đặt bút vẽ xuống, cười hì hì ôm A Bảo lên bàn, chỉ vào

một tờ bạch quyên (lụa trắng) hỏi, “A Bảo, em nhìn xem có giống em
không?”

Trên tấm bạch quyên là một chú chó con mặc quần áo da hổ, bên tai cài

một bông sơn trà, một cái chân đang cào cào, biểu cảm rất khổ não. Tuy
rằng chỉ có vài nét bút đơn giản, nhưng hình ảnh một chú chó con thông
minh lanh lợi đã hiện trên giấy, trông rất sống động.

A Bảo này nhìn cũng xoàng xĩnh, không thể so với giống Tây Thi và

Kinh Ba, nhưng sao Đức phi lại yêu thích như vậy? Chu Vũ Đế cay đắng
nghĩ thầm.

Thấy A Bảo cúi đầu cẩn thận xem chân dung bản thân mình, Mạnh Tang

Du nhếch môi cười, cầm lấy bút lông sói viết tên cùng tuổi A Bảo xuống
bạch quyên, sau đó nắm bàn chân A Bảo, thấm một chút mực đóng dấu, sau
đó ấn một dấu chân chó như dấu hoa mai ở phần đề chữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.