Thời Yên cười cười, trong lòng đắc ý: "Tôi tên Thời Yên, về sau anh
trực tiếp gọi tên tôi là được rồi."
Lục Cảnh Nhiên ngửa đầu nhìn cô, gọi cô một tiếng: "Thời Yên."
Người máy không có cơ quan trái tim, nhưng mỗi lần gọi cái tên này,
anh đều có ảo giác trái tim đập loạn.
"Được rồi, đứng lên đi, chúng ta đi mua quần áo." Thời Yên mới vừa
kéo anh lên, điện thoại lại vang lên. Cô đi qua nhìn thoáng qua, là viện
nghiên cứu gọi tới: "Xin chào."
"Chào cô Thời, rất xin lỗi, người máy của cô có thể đúng là bị mất
trong quá trình vận chuyển."
"A, lúc nãy anh ấy tự trở lại rồi." Thời Yên nói, nhìn thoáng qua Lục
Cảnh Nhiên đứng bên cạnh. Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, nói
với Thời Yên: "Chuyện này không thể nào, người máy chưa kích hoạt
không thể đi lại trong nhà cô."
Thời Yên nghĩ ngợi nói: "Có thể là người qua đường không cẩn thận
kích hoạt anh ấy không?"
"...... Có khả năng này, chúng tôi cấy thông tin cá nhân của cô vào chip
của anh ta, nếu anh ta thật sự bị người qua đường kích hoạt, hẳn là sẽ tự đi
tìm cô."
"Ừm ừm, tóm lại anh ấy trở về là tôi yên tâm rồi, các cô cũng không
cần lo lắng."
"Được rồi, vậy phiền cô Thời đúng hạn gửi phàn hồi sử dụng về cho
chúng tôi."
"Tôi biết rồi."