ăn."
Thời Yên suy nghĩ, nói: "Tôi đi với anh, tôi sửa xong bản thảo thảo
rồi, tôi cũng muốn đi ra ngoài giải tỏa áp lực!"
"Được."
Gần tiểu khu có một siêu thị, thường ngày Thời Yên đều mua đồ ở đó.
Cùng Lục Cảnh Nhiên ra khỏi nhà, vừa lúc gặp một cô ở tầng trên mua
thức ăn về, thấy Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên đi với nhau, cô đó sửng sốt
rồi mới mập mờ cười với Thời Yên: "Tiểu Thời hả, thì ra cậu đẹp trai này
nhà cháu?"
"A......" Thời Yên nghĩ, rốt cuộc nên giới thiệu anh là bạn trai mình
hay là họ hàng ở xa. Cô tự động hiểu tiếng "a" là thừa nhận, nụ cười ẩn ý
trên mặt phong phú hơn: "Lúc trước cô thấy thằng bé mua đồ ăn về còn
tưởng là hàng xóm nhà ai mới chuyển đến, đẹp trai thật đó. Không nghĩ tới
là bạn trai cháu, rất xứng đôi."
"......" Thời Yên đành phải cười nói, "Cảm ơn ạ."
Có vẻ như cô đó rất vừa lòng với Lục Cảnh Nhiên, liên tục khen anh
với Thời Yên: "Bạn trai cháu được đó, còn biết tự mình ra ngoài mua đồ
ăn, chứ đằng ấy nhà cô bảo xuống nhà vất rác mà cũng chẳng buồn đi."
Nghe được hàng xóm khen Lục Cảnh Nhiên, trong lòng Thời Yên
cũng rất đắc ý: "Ha ha ha, dạ, anh ấy chẳng được cái ưu điểm gì, chỉ được
cái cần mẫn."
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một cái, không nói gì, cô ấy ngược lại nói
giúp anh: "Còn đẹp trai nữa! Tiểu khu chúng ta không tìm được thằng nhóc
đẹp trai như vậy đâu!"
"Ha ha ha ha ha cô quá khen, thôi chúng cháu đi mua đồ ăn đây ạ."