Sau một trận im lặng, Lục Cảnh Nhiên buông Thời Yên ra, xoay người
đi xuống nhà.
Thời Yên đứng ở tại chỗ thở hổn hển vài hơi mới đi theo Lục Cảnh
Nhiên xuống dưới. Ngồi ở nhà ăn, cô mặt ngoài bình tĩnh xé bánh mì trong
tay, trong lòng lại bất ổn.
Lục Cảnh Nhiên là có ý gì? Thật sự chỉ là trả thù lại mà thôi sao?
Đường đường tổng giám đốc của nhân loại, thân vương huyết tộc, không
đến mức như vậy ấu trĩ chứ. Hơn nữa anh cũng đã nhận cô vào nhà, còn
mua nhiều thứ cho cô như vậy, nói không có một chút ý tứ với cô cũng
không có khả năng.
Nếu không cô thừa thắng xông lên, định ra quan hệ?
"Lục tổng." Cô gọi anh một tiếng.
Lục Cảnh Nhiên ngước mắt, đáp: "Hử?"
"Cái kia......" Thời Yên xấu hổ e thẹn, ngượng ngùng xoắn xít, "Nếu
anh cũng đã hôn tôi, vậy anh phải cưới tôi."
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Cô đang ăn vạ đúng không?
Thời Yên thấy anh không đáp lời, dựng mày nhìn anh: "Anh đừng
nghĩ quỵt nợ, quản gia cũng thấy!" Cô nói xong liền nhìn về phía quản gia,
chứng thực với ông.
Quản gia cười gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng thấy."
......