"Khụ khụ, vậy chúc mọi người sinh hoạt vui vẻ." Anh cảnh sát leo lên
xe máy không quỹ bay đi.
Thời Yên nhìn anh ta đi xa, đóng cửa phòng, về phòng khách.
"Đầu cuối của anh."
Lục Cảnh Nhiên nhận đầu cuối, nhấn mở nhận diện con ngươi, thành
công kết hợp. Anh thoáng thở ra một hơi, đeo đầu cuối trên tay: "Ban nãy
vì sao cô nói như vậy?"
Thời Yên nghi hoặc nhướng mày: "Cái gì?"
Lục Cảnh Nhiên không hiểu sao cũng có chút xấu hổ, quay đầu đi nói:
"Cô không phải em họ tôi sao?"
Thời Yên bừng tỉnh, anh đang chỉ chuyện cô ám chỉ mình là bạn gái
anh. Cô ngồi ở phía sau trên bàn, nhìn Lục Cảnh Nhiên cười: "Anh cảnh sát
kia trông khá đẹp trai, không nhịn được muốn trêu anh ta, đương nhiên, vẫn
là anh đẹp trai nhất."
Lỗ tai Lục Cảnh Nhiên thuận lợi bị cô trêu đỏ.
Môi Thời Yên cong cao hơn, cô đứng lên, duỗi thắt lưng: "Nếu đầu
cuối tìm được rồi, anh không cần lo lắng, chúng ta đi ăn sáng đi."
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, vẫn không có chút ấn tượng với cô em họ là
cô: "Chúng ta vẫn luôn ở cùng một chỗ?"
"Không phải, nghỉ hè em mới tới, tháng 9 em bắt đầu học ở học viện
Tiaivo, tạm thời ở chỗ anh."
"Học viện Tiaivo?" Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, trường học này anh có
ấn tượng, ở khu trung ương, là đại học tốt nhất trong hành tinh Suva.