Cô trốn dưới một cái bàn ở góc, mà người vào như thể biết cô ở đó,
lập tức đi tới. Thời Yên nghe thấy tiếng bước chân dừng trước mặt mình,
một đôi giày sinh viên xuất hiện trong tầm mắt.
Cô hơi thở phào, xem ra không phải giáo viên.
"Xuất hiện đi, thầy cô đều đi rồi." Tiếng Lục Cảnh Nhiên từ đỉnh đầu
rơi xuống, Thời Yên ngẩn người, từ dưới gầm bàn chui ra, cười chào hỏi,
"Hi."
Lục Cảnh Nhiên hơi mím môi, chế giễu mà như không chế giễu nhìn
cô: "Lúc ném cửa sổ dũng cảm như thế, sao giờ trốn dưới gầm bàn?"
"Ờ......" Thời Yên ấp a ấp úng nói, "Chủ yếu là rất khó giải thích động
cơ em làm như vậy với thầy cô, chẳng lẽ muốn nói với bọn họ là vì em thấy
chơi vui sao?"
Lục Cảnh Nhiên "À?" Một tiếng: "Vậy em bởi vì cái gì?"
"Ừm...... chơi vui."
Nét mặt Lục Cảnh Nhiên thờ ơ nhìn cô một lát, xoay người đi ra bên
ngoài: "Được rồi, trở về học đi."
"Hả." Thời Yên đi theo sau, tò mò hỏi anh, "Sao anh biết em trốn ở
chỗ này?"
"Bởi vì anh là sinh viên ưu tú nhất học viện Tiaivo."
Thời Yên: "......"
Hiện tại anh tâng bốc mình đến nỗi mặt không đỏ tim không gấp sao?
Lục Cảnh Nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái: "Vừa rồi thầy giáo vốn
nghĩ đến nơi này lục soát, còn may bị anh dẫn dắt rời đi."