Chuyện lần này là cô thật sự bị bắt cóc, hay là bọn họ liên hợp lại, cố ý
đặt bẫy anh? Dùng lời của người Trái đất, chiêu này gọi là gậy ông đập
lưng ông.
Anh mới không đi.
Lục Cảnh Nhiên bước nhanh về phòng mình, "cạnh" một tiếng đóng
cửa.
Thời Yên hôn mê đại khái nửa giờ nữa mới dần tỉnh lại. Tình huống
có vẻ không ổn, hiện tại cô bị người trói trên một cái ghế, tay và chân đều
không động đậy, phòng này cũng rất xa lạ, cô cau mày, hướng ngoài cửa hô
lên: "Chú Chu! Chú làm cái gì?"
Rất mau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, chú Chu mở cửa, nhìn
thoáng qua Thời Yên ngồi trên ghế: "Cháu tỉnh?"
Thời Yên bất mãn trừng ông ta: "Chú có ý gì?"
"Đây không thể trách chú Chu, ai bảo cháu phản bội quân liên minh?"
Chú Chu nhìn cô, trong mắt còn mang theo vài phần thất vọng, "Cháu lại vì
một người hành tinh Suva mà phản bội chúng ta, bọn họ đối xử với người
Trái đất chúng ta như thế nào cháu quên hết rồi sao?"
Thời Yên cười một tiếng: "Nếu không phải người hành tinh Suva thu
nhận chúng ta, chúng ta hiện tại còn đang làm dân chạy nạn ở vũ trụ."
"Hừ, bọn họ thu nhận chúng ta, lại không cho phép chúng ta bước vào
khu trung ương, chỉ có thể sinh hoạt với dân nghèo khu phía Tây, cháu
quên mẹ cháu chết như thế nào sao?"
Ông ta nhắc tới mẹ Thời Yên, Thời Yên liền mím môi, cô yên lặng
một hồi lâu, mới nói: "Đây chẳng lẽ không phải người Trái đất gieo gió gặt
bão sao? Là chính chúng ta hủy diệt nhà mình, người hành tinh Suva thu