Lục Cảnh Nhiên mím môi, nhìn cô thật lâu.
Đàm Tuấn Dương hừ một tiếng: "Tùy cô."
Cậu ta ném xuống hai chữ này lập tức ngắt kết nối, thời gian ngắn
trong cabin chỉ còn lại tiếng điện tử đếm ngược tính giờ, cách lúc tự bạo chỉ
còn hơn hai phút.
Lục Cảnh Nhiên thử giật giật tay, nói với Thời Yên bên cạnh: "Em mở
album đầu cuối của anh ra đi."
"Làm cái gì?" Thời Yên tò mò xích lại, cho rằng Lục Cảnh Nhiên có
cách chạy trốn.
Lục Cảnh Nhiên nói: "Có ảnh anh chụp sáng sớm hôm nay."
Thời Yên: "......"
Cô mở album của Lục Cảnh Nhiên, hình mới nhất là một chồi non:
"Đây là hạt gì nẩy mầm?"
"Hạt giống cô bé ở khu phía Tây bán cho anh."
Thời Yên cực kỳ kinh ngạc: "Vậy mà không phải hạt giống giả?"
"Ít nhất hạt này không phải."
Thời Yên nhìn chằm chằm tấm ảnh một lát, nói với Lục Cảnh Nhiên
nói: "Thật là đẹp."
Lục Cảnh Nhiên cười một chút, hỏi cô: "Mẹ em là như thế nào?"
Người bắt cóc Thời Yên nhắc tới chuyện mẹ cô, Lục Cảnh Nhiên có
chút để ý. Thời Yên thở ra một hơi, nói: "Không có gì, chính là điều kiện
khu phía Tây không tốt, mẹ em bị bệnh, cũng không có tiền chữa trị, cuối