Nghĩ như vậy, Thời Yên liền quyết định đêm nay trở về bảo Tiểu Mãn
nấu móng heo cho cô.
Thời Thành Tế đánh gãy bọn họ đối diện, lại hàn huyên với Lục Cảnh
Nhiên. Thời Yên kéo tay Liễu thị, nói chuyện riêng tư với nàng.
"Yên Nhi, ở vương phủ sống tốt không?" Liễu thị thật sự thương nữ
nhi này, khi còn nhỏ bởi vì nàng không chú ý, hại cô bị sơn tặc cướp đi,
thật vất vả tìm trở về, gả cho người, ở nhà chồng lại không được sủng ái.
Thời Yên lại cười nói: "Yên tâm đi nương, ta sống rất tốt."
Lời này nghe vào trong tai Liễu thị, tự nhiên cảm thấy là lời an ủi
mình, nhưng nhìn bộ dáng Thời Yên, lại thật là sắc mặt hồng nhuận, thậm
chí còn béo hơn so với lúc trước xuất giá một chút...... Như vậy nhìn qua,
lại không giống như ở vương phủ chịu khắt khe.
"Như vậy là tốt." Liễu thị nắm tay cô, vui mừng gật đầu, "Đúng rồi,
qua thời gian nữa là sinh nhật vương gia, ngươi nghĩ được muốn tặng lễ vật
gì cho vương gia chưa?"
Đây là lần đầu tiên Thời Yên biết chuyện này: "Sinh nhật vương gia?
Nương làm sao mà biết được?"
Liễu thị có chút buồn cười mà nhìn cô: "Đứa nhỏ ngốc, trước khi
thành thân phải hợp bát tự, nương tự nhiên biết."
"À, đúng ha......" Tặng lễ vật cho Lục Cảnh Nhiên sao? Này thật đúng
là không dễ làm lắm.
Sau khi cùng Lục Cảnh Nhiên trở lại vương phủ, Thời Yên còn đang
cân nhắc việc này, còn Lục Cảnh Nhiên thì gọi Khương tổng quản tới, rõ
ràng không vui nói: "Bổn vương hôm nay tới phủ thượng thư, thấy sính lễ
đưa sang trước đây, tất cả đều đeo trên người Thời Uyển."