mình vẫn rất vừa người. Lục Cảnh Hành nhìn y phục trên người mình, tựa
hồ rất vừa lòng: "Lâu lắm không có trở lại làm bản thân, ngay cả vương phi
mới tới vương phủ ta cũng chưa gặp qua một lần."
Lục Cảnh Nhiên bỗng dưng nhìn về phía hắn, ngữ khí mang ý cảnh
cáo: "Nàng là thê tử của ta, ngươi cách xa nàng một chút."
Lục Cảnh Hành sửng sốt trong chớp mắt, nhìn hắn nở nụ cười: "Ngươi
như thế lại làm ta càng thêm tò mò về nàng."
Lục Cảnh Nhiên đi đến bên cạnh hắn, nhìn thẳng hắn nói: "Ta không
nói giỡn với ngươi."
Lục Cảnh Hành làm một động tác đầu hàng, liên tục nói: "Đã biết đã
biết, thật là hiếm khi nhìn thấy ngươi nghiêm túc như vậy."
Hắn nhìn về phía Hà Chí Quốc, cáo biệt hắn: "Ta đi trước, ngoại
công."
"Ừ, ở vương phủ phải chú ý an toàn, đồ vật Bạch Lộ đưa ngươi đừng
ăn."
"Dạ dạ, đã biết." Hai ngày này hắn đều đi quấn lấy vương phi kia, đó
vốn dĩ là vương phi của hắn mà.
Đương nhiên, lời trong lòng này không thể để Lục Cảnh Nhiên biết.
Lục Cảnh Hành từ trên thuyền ra ngoài, liền thấy Bạch Lộ cạnh giữ ở
bờ sông phía xa xa, ở trong lòng cười nhạo một tiếng. Hắn làm bộ không
phát hiện, kêu một con thuyền đi về bờ.
Lúc lên bờ, Bạch Lộ đã không thấy bóng người, chắc là đi trước hồi
phủ, Lục Cảnh Hành cũng không lưu lại ở trên đường, trực tiếp quay trở về
vương phủ.