Ngày kế trời còn chưa sáng, Lục Cảnh Nhiên đã dần tỉnh, Thời Yên
nằm bên cạnh hắn, đang ngủ ngon lành. Lục Cảnh Nhiên nhìn cô ngủ, khóe
miệng không nhịn được nở một nụ cười, giơ tay nhẹ nhàng vuốt sợi tóc bên
sườn mặt cô.
Tối hôm qua hắn muốn cô rất nhiều lần, biết rõ lần đầu tiên hẳn là
khắc chế, nhưng hắn không nhịn được. Trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ
tới mình sẽ hạnh phúc như vậy, hắn hoàn toàn có được người này, thê tử
của hắn.
Nóc nhà truyền đến động tĩnh rất nhỏ, Lục Cảnh Nhiên nhíu nhíu mày,
không kinh động Thời Yên ngồi dậy từ trên giường, khoác áo ngoài đi ra
ngoài.
Một thiếu niên đang ngồi trên nóc nhà, Lục Cảnh Nhiên thi triển khinh
công nhảy lên nóc nhà, gọi tên của hắn: "Đào Thanh."
Đào Thanh nghiêng đầu nhếch miệng cười với hắn, lộ ra vẻ xem
thường: "Chúc mừng vương gia rốt cuộc ôm được mỹ nhân về, ngươi nói
ngươi đó, lúc trước còn giả vờ cái gì mà giả vờ?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Ngươi nhỏ giọng chút, đừng đánh thức Thời
Yên."
Đào Thanh mang theo vẻ lưu manh chớp mắt: "Xem ra vương phi bị
ngươi mệt không nhẹ nhỉ."
Lục Cảnh Nhiên rốt cuộc lộ ra một tia không kiên nhẫn: "Ta hiện tại
đã không phải vương gia."
"Ai da nha, ngươi thật là quá khiến người ta thương tâm." Đào Thanh
che ngực mình, ra vẻ thương tâm nói, "Lúc sai người ta làm việc thì mở
miệng huynh đệ tốt, xong xuôi xong việc thì vội vã đuổi người ta đi."