Đào Thanh nói xong, lại có vài phần tò mò hỏi Lục Cảnh Nhiên: "Vì
sao chọn Lục Hành Tri?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Không có gì, ngày đó rút thăm quyết định."
Đào Thanh: "......"
Thế nhưng có người còn tùy tiện hơn hắn.
Hắn ngồi ở trên nóc nhà, cười với Lục Cảnh Nhiên, từ trong lòng ngực
móc ra một đồ vật: "Ta lấy được binh phù chỗ ca ca, ngươi có hứng thú làm
hoàng đế chơi một chút không?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Không được, Thời Yên không thích trong cung,
ta chỉ cần ở bên cạnh nàng, ở nơi nào cũng không sao cả."
"Ồ, tình yêu đáng giận này." Đào Thanh đột nhiên đầy cảm xúc dưới
ánh trăng thốt ra câu này. Lục Cảnh Nhiên cau mày, tựa hồ nhìn hắn rất khó
chịu: "Nếu đánh thức Thời Yên, ngươi nhất định phải chết."
"Thôi thôi, toàn thân trên dưới ngươi đều tản ra mùi chua, ta muốn
cách xa ngươi một chút." Đào Thanh nói thật đúng là bóp mũi lui về sau,
"Nếu sự tình đã nói xong, ta đi trước, ta cũng phải đi tìm cô nương, đổ dấm
người khác."
Đào Thanh nói xong, liền thi triển khinh công từ nóc nhà nhanh nhẹn
rời đi. Võ công hắn cực cao, khinh công cũng là nhất tuyệt, cho nên mới có
thể không kinh động một người ẩn vào Hắc Báo trại gặp mặt hắn.
Chờ khi Đào Thanh rời đi, Lục Cảnh Nhiên mới từ nóc nhà đi xuống,
một lần nữa nằm trở về bên cạnh Thời Yên.
Đêm nay Thời Yên ngủ rất sâu, mãi đến trưa ngày hôm sau cô mới
tỉnh lại. Hơi chút động thân thể liền cảm giác bản thân như gãy ra, đặc biệt