là eo, nằm bất động cũng đau nhức khó nhịn.
...... Mặc kệ thế giới nào Lục Cảnh Nhiên đều rất dũng mãnh.
"Tỉnh?" Lục Cảnh Nhiên đẩy cửa tiến vào, trong tay còn bưng thức ăn.
Thời Yên ngửi được mùi thức ăn, rốt cuộc cảm giác mình sống lại chút:
"Đói quá, vừa mệt vừa đói, sắp chết."
Lục Cảnh Nhiên nghĩ đến đêm qua lúc cô ở dưới thân mình xin tha
cũng nói như vậy, không nhịn được cười một chút: "Xin lỗi, lần sau ta sẽ
chú ý khắc chế một chút."
"......" Không, cô không tin, tối hôm qua cô cũng xin hắn như vậy, hắn
không phải cũng không khắc chế sao!
"Eo rất đau?" Lục Cảnh Nhiên thấy cô vẫn luôn xoa eo mình, liền
buông thứ ăn đi đến cạnh cô ngồi xuống, "Ta xoa giúp nàng nhé."
"Ừm ừm." Có người phục vụ cho mình, cô cầu mà không được, lập
tức ngoan ngoãn đưa eo qua. Lục Cảnh Nhiên dùng lực đạo vừa vặn, còn
rót vào một ít nội lực, thoải mái hơn nhiều so với Thời Yên tự mình xoa:
"A, như vậy cảm giác khá hơn nhiều, tay nghề không tồi nhỉ."
Lục Cảnh Nhiên cười nói: "Nàng thích là tốt." Xoa nhẹ một lúc cho
cô, Lục Cảnh Nhiên thấy cũng tương đối, nâng cô dậy, hầu hạ cô rửa mặt.
Thời Yên ngồi vào bàn ăn cơm mới cảm thấy có chút không đúng: "Tiểu
Mãn đâu?" Bình thường những việc này đều là Tiểu Mãn làm.
Lục Cảnh Nhiên cũng ngồi đối diện cô dùng cơm trưa, nghe cô nói
như vậy, liền ngước mắt nhìn cô một cái: "Như thế nào, ta hầu hạ nàng
không thoải mái?"
"...... Không phải, chẳng qua loại này không nhọc phiền chàng tự tay
làm lấy."