CÙNG NAM CHÍNH NGỌT VĂN YÊU ĐƯƠNG - Trang 538

Lục Cảnh Nhiên che miệng ho khan hai tiếng, vẫn nên khẩu trang đeo

lên mặt. Thời Yên quay đầu lại nhìn anh, nói: "Ngại quá, nơi này, lâu lắm
rồi, chưa dọn."

"Không sao, chúng ta đi vào tìm sách đi." Lục Cảnh Nhiên cũng

không để ý cái này, mà thúc giục cô đi tìm sách.

Tuy rằng bọn họ dùng năng lực bước nhảy không gian, thoáng hiện

đến đây, nhưng khoảng cách nước nhảy không gian có hạn chế, cũng không
thể trực tiếp biến từ trong nhà tới đây, cho nên bọn họ vẫn lưu lại bên ngoài
vài giây ngắn ngủn.

Anh không dám để Thời Yên mạo hiểm, chẳng sợ chỉ là vài giây ngắn

ngủn.

"Vâng." Thời Yên nhúng ướt giẻ lau, lại hất chút nước trên mặt đất,

ngồi xổm bên cạnh Lục Cảnh Nhiên bắt đầu tìm sách.

Gác mái rất an tĩnh, chỉ có hai người đạp lên sàn gỗ ngẫu nhiên phát ra

tiếng kẽo kẹt, thêm tiếng lật sách vở.

Thời gian từng giây từng phút trôi đi, sách trên gác mái bị bọn họ tìm

hơn một nửa, nhưng vẫn không tìm được quyển sách cần tìm. Lòng Lục
Cảnh Nhiên càng ngày càng hoảng, anh ở cảnh đội nhiều năm như vậy, đã
sớm luyện ra giác quan thứ sáu nhạy bén, hiện tại dự cảm không tốt cực độ
này, không ngừng mà nhắc nhở anh, sẽ có chuyện gì sắp xảy ra.

"Thời Yên, lần sau chúng ta tới tìm tiếp." Anh gọi Thời Yên đang tìm

sách, chỉ muốn nhanh chóng dẫn cô rời khỏi nơi này. Thời Yên ngẩng đầu
lên, thấy sắc mặt anh không đúng, cũng nhăn mày theo: "Làm sao vậy?"

Lục Cảnh Nhiên mím môi mỏng, còn chưa mở miệng thì nghe bên

ngoài truyền đến tiếng gọi ầm ĩ kinh hoảng: "Cháy, cháy!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.