Nhà cửa đều là mỗi nhà một cổng, một tầng đến ba tầng đều có, Thời
Yên dẫn anh đi đến trước một ngôi nhà một tầng, đẩy cổng đi vào.
Diện tích căn nhà không lớn, nhưng trồng các loại thực vật, toàn bộ
căn nhà có vẻ sức sống bừng bừng. Thời Yên gọi một tiếng vào trong cửa:
"Bà nội."
Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, một bà lão tóc hoa râm từ bên trong đi ra.
Tuy rằng lớn tuổi, nhưng tinh thần bà nhìn qua rất tốt, nhìn thấy Thời Yên,
liền cười đến không khép miệng được: "Là Yên Nhi đã về rồi."
Thời Yên thấy bà nội, hốc mắt có chút phiếm hồng, cô đi lên ôm bà,
có vài phần làm nũng nói: "Dạ, bà nội, con về thăm bà."
Bà nội cười vỗ lưng cô, vừa nâng mắt, lúc này mới thấy Lục Cảnh
Nhiên đi theo phía sau Thời Yên.
Lục Cảnh Nhiên cao gần mét chín, trông rất đẹp trai, vừa rồi một
đường đi theo Thời Yên tới đây đã khiến cho vô số người dân ghé mắt, hiện
tại bà nội Thời Yên nhìn thấy anh cũng theo bản năng mà sửng sốt.
Lục Cảnh Nhiên thấy bà nhìn mình, có chút khẩn trương mà đứng
thẳng hơn, nếu không phải hiện tại hai tay anh xách đầy đồ vật, nói không
chừng sẽ kính chào bà theo nghi thức quân đội: "Chào bà nội, cháu là Lục
Cảnh Nhiên ạ."
Bà nội buông Thời Yên ra, đi đến trước mặt Lục Cảnh Nhiên, nhìn
người đàn ông cao lớn này: "Chào cháu, cháu trai, cháu là bạn trai Yên Nhi
nhà chúng ta?
Lục Cảnh Nhiên che giấu khụ một tiếng, nói: "Không, không phải,
cháu là bạn cô ấy."