Lên xe, cô thấy trên ghế sau Lục Cảnh Nhiên bỏ mấy túi đồ đóng gói
đẹp đẽ, tò mò hỏi anh: "Mấy cái này là cái gì?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Anh nghĩ đi thăm người già, vẫn nên mang chút
thực phẩm chức năng tốt hơn."
Thời Yên nhìn quà cáp trên ghế sau một lát, lại nhìn Lục Cảnh Nhiên
bên cạnh, cười khúc khích: "Anh như vậy, giống như đi gặp người lớn
trong nhà."
Bên tai Lục Cảnh Nhiên nổi lên một tầng đỏ ửng khả nghi, anh ho
khan một tiếng, nói với Thời Yên: "Thắt đai an toàn vào, chúng ta phải xuất
phát rồi."
"Vâng, cảnh sát Lục." Thời Yên thắt đai an toàn, cười lên tiếng.
Ngồi tàu đến thành phố bà nội Thời Yên cần hơn hai tiếng, sau khi
xuống tàu, còn phải ngồi gần một tiếng ô tô mới có thể đến quê.
Nơi này gần bờ biển, trong không khí mang theo mùi ẩn ướt đặc trưng.
Thời Yên đã gọi điện thoại cho bà nội, nói hôm nay sẽ tới, bà nội cũng ở
nhà chờ cô.
Lục Cảnh Nhiên xách theo quà tặng bà nội Thời Yên, đi trene đường
nhỏ ở quê, không kìm được cảm thán: "Không khí nơi này thật tốt."
"Ừm, nhưng anh ở chỗ này, một thời gian, thì sẽ nhớ, nhanh và tiện ở
thành phố."
Lục Cảnh Nhiên mỉm cười, xem như cam chịu cách nói của cô. Có
điều quê bà nội Thời Yên cũng xảy dựng tương đối tốt, xuyên qua một con
đường nhỏ là có thể thấy đồng ruộng mênh mông bát ngát, một bên cánh
đồng là những ngôi nhà ngói đỏ ngói trắng xảy dựng chỉnh tề.