Lục Cảnh Nhiên đi qua, ngồi xổm bên cạnh nhìn cô một lúc, sau đó
nói: "Không phải ngất đi, đại khái là đột tử rồi, chúng ta kéo cô ấy ra ngoài
chôn đi."
"...... Em cảm thấy, em còn có thể cứu giúp, một chút." Thời Yên giãy
giụa nâng lên một ngón tay, mở mắt ra nhìn Lục Cảnh Nhiên.
Trong nháy mắt mở mắt, cô thấy khóe miệng Lục Cảnh Nhiên vương
nụ cười nhạt không kịp thu hồi.
Thấy Lục Cảnh Nhiên cười tựa như thấy một đóa hoa tươi nở rộ, Thời
Yên lập tức cảm thấy chạy năm vòng quá đáng giá.
Lục Cảnh Nhiên thấy cô mở mắt ra, lại khôi phục thái đô lạnh nhạt
như thường: "Tỉnh thì chạy tiếp đi."
Thời Yên nằm rạp trên mặt đất, đáng thương nhìn anh: "Huấn luyện
viên, chúng ta có thể đổi cái khác không?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Có thể, kế tiếp nhảy cóc đi."
Thời Yên: "............"
Nhảy cóc tuyệt đối mệt hơn chạy, Thời Yên nhảy một cái vừa đi vừa
về đã cảm giác chân không phải của mình nữa rồi.
Cũng may lúc này Lục Cảnh Nhiên rốt cuộc tuyên bố nghỉ ngơi, Thời
Yên nhẹ nhàng thở ra thật dài.
Cô ngồi dựa vào tường, vừa uống nước vừa đấm chân mình, không
được, ngày mai nhất định phải đi thẩm mỹ viện mát xa toàn thân.
Lục Cảnh Nhiên đi đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô: "Chờ tiết học lát
nữa, còn muốn tiếp tục tham gia không?"