"Ừ." Lục Cảnh Nhiên đáp, cất điện thoại đi, Diệp Nhu đi bên cạnh
anh, phối hợp tốc độ của anh đi về ký túc xá.
Tuy Lục Cảnh Nhiên duy trì khoảng cách nhất định với cô ta, nhưng
có thể đi cùng với anh, trong lòng Diệp Nhu rất vui. Cô ta lén ngắm người
đàn ông cao lớn đẹp trai bên cạnh, hơi có vẻ ngượng ngùng nói với anh:
"Huấn luyện viên Lục, kỳ thật em vẫn luôn, rất thích anh."
Lục Cảnh Nhiên nghe xong lời này, biểu tình không có biến hóa,
giống như cũng không ngoài ý muốn; "Tôi không thích hợp với cô, cô đổi
người khác mà thích đi."
Diệp Nhu khó chịu cắn môi, nhìn anh nói: "Nơi nào không thích hợp?
Huấn luyện viên Lục, có phải anh ghét xuất thân em không tốt?"
"Không liên quan đến cái này, tôi chỉ không thích cô." Lục Cảnh
Nhiên nói, ngừng lại ở giao lộ, "Ký túc xá của cô tới rồi, đi qua đi."
Diệp Nhu không cam lòng, nhưng thái độ Lục Cảnh Nhiên nhìn qua
kiên quyết, tựa hồ không có chỗ trống để quay lại. Cô ta nói ngủ ngon với
Lục Cảnh Nhiên, một mình đi đến ký túc xá.
Đèn phòng khách bật, nhưng ở cửa chỉ có một đôi giày, là của Thời
Yên. Diệp Nhu nhìn thoáng qua cửa phòng Thời Yên, cô đóng cửa lại,
không biết là đang ngủ hay làm cái gì.
Dường như cô ta nghĩ đến cái gì, chớp chớp mắt, đi đến công tắc
nguồn điện.
Lục Cảnh Nhiên còn chưa đi xa, bỗng nhiên nghe được phía sau
truyền đến hai tiếng thét chói tai, anh quay đầu lại nhìn xem, ký túc xá Thời
Yên vừa rồi còn sáng đèn bỗng nhiên tắt hết.