Anh không biết Lâm Khả Khả biết anh sẽ tới phòng tập thể thao, cố ý
chờ ở đó hay chỉ là trùng hợp đang ở đó, mặc kệ là nguyên nhân nào, anh
đều không muốn có tiếp xúc nhiều với Lâm Khả Khả. Vì thế anh không
tiếng động đi ra, tới bể bơi cách vách. Không nghĩ tới vừa vào lại đụng phải
vị Thời tiểu thư này.
Cái tên Thời Mỹ Lệ là chính cô nói, một vài cô gái khác cũng thế, tên
dùng trong năm năm mất tích này, trong đó tên Mỹ Lệ chiếm một nửa.
Lục Cảnh Nhiên nghe cô nói xong, không cảm xúc đi đến cạnh bể bơi
bắt đầu làm nóng người: "Ai theo dõi cô? Còn nữa, không được gọi tôi là
đại móng heo."
"Nhưng anh vốn dĩ chính là đại móng heo." Thời Yên liếc mắt nhìn
anh, cười như không cười mà cong môi, "Bằng không tôi cũng như Lâm
tiểu thư, gọi anh là Cảnh Nhiên?"
Lục Cảnh Nhiên giật giật khóe miệng, đang muốn nói cái gì, Thời Yên
liền "Á" một tiếng, giẫm trượt bên bờ, một đầu chìm vào bể bơi. Cô còn tới
khu trẻ con, nước bên này đã vượt qua cổ cô.
Lục Cảnh Nhiên thấy cả người cô ngã vào trong nước, trong lòng giật
mình, không chút suy nghĩ nhảy xuống. Lúc Thời Yên rơi vào trong nước,
nghe được "bùm" một tiếng, như lại có người nào rơi xuống. Tiếp đó, một
đôi tay hữu lực nâng mình lên, mang cô ra khỏi mặt nước.
Thời Yên ngoi lên mặt nước, bỗng nhiên ho khan vài tiếng, hô hấp
khó khăn. Lục Cảnh Nhiên ôm chặt eo cô, trái tim còn đập kịch liệt. Anh
nhíu chặt mày, nhìn Thời Yên trong lòng trách móc: "Không biết bơi còn
chạy tới bể bơi làm cái gì? Không muốn sống nữa sao?"
Thời Yên lau nước trên mặt, vốn dĩ chưa kịp ổn định tinh thần, bị anh
nói vậy cũng lớn tiếng nói: "Ai nói tôi không biết bơi?"