"Âu Mỹ Lệ không biết bơi!"
Thời Yên nghẹn một chút, nói: "Còn không cho phép 5 năm này tôi
học sao!"
Lục Cảnh Nhiên nhìn cô: "Cô thế này là học được rồi hả?"
"...... Tôi, tôi vừa rồi bị chuột rút!" Thời Yên ngụy biện nói.
Lục Cảnh Nhiên mím môi, mang cô lên bờ: "Lên rồi nói."
Hai người trở lại bờ đều còn có chút lòng còn sợ hãi, Thời Yên ngồi
dưới đất, nhìn Lục Cảnh Nhiên bên cạnh. Anh chỉ mặc một cái quần bơi,
khăn lông lúc trước khoác lên người bởi vì cứu cô mà rơi trong bể bơi. Vì
thế cơ ngực cơ bụng bắp tay của anh, tất cả đều lộ trong tầm mắt Thời Yên.
Không hổ là Lục Cảnh Nhiên của cô, dáng người rất gợi cảm. Ánh
mắt cô không tự giác di động đến nửa người dưới của anh, ngắm nhìn một
đoàn phồng lên trong quần bơi.
"Khụ khụ khụ khụ." Cô đột nhiên ho khan vài tiếng, vội dời tầm mắt.
Thời Yên à Thời Yên, sao mày trở nên sắc như vậy!
Lục Cảnh Nhiên nghe thấy tiếng ho khan của cô, nghiêng đầu tới nhìn
cô: "Làm sao vậy, có cần rót cho cô cốc nước ấm không?"
"Không cần." Thời Yên chột dạ, cũng không dám nhìn Lục Cảnh
Nhiên.
Nhân viên bể bơi vừa nghe được tiếng rơi xuống nước, bị dọa không
nhẹ, vội vàng chạy tới, hai người bọn họ đã lên bờ. Nhân viên công tác thở
phào, quan tâm hỏi Lục Cảnh Nhiên: "Lục tiên sinh, hai người không sao
chứ?"