Sắc mặt Cung Kiệt cũng khó coi, anh ta khóa chặt mày, hai đấm nắm
chặt đặt song song bên người, nhưng cũng không phản kháng, đi theo Lục
Cảnh Nhiên và Thời Yên rời đi.
Đám người hầu nhìn bọn họ thì thầm, lại không rõ nguyên do mà giải
tán. Cung Kiệt luôn là người có năng lực lại thận trọng trong lòng bọn họ,
tuyệt đối xứng với quản gia ưu tú, hôm nay cũng không biết xảy ra chuyện
gì.
Trong phòng Âu Văn Phú, không khí có chút ngưng trọng. Cung Kiệt
muốn hủy văn kiện kia, tuy rằng đã cháy rụi, nhưng chỉ xem một nửa còn
lại cũng có thể đại khái hiểu văn kiện đang nói cái gì.
"Đây là một bản hợp đồng." Âu Văn Phú nhìn Cung Kiệt, ngón tay gõ
gõ trên logo trên cùng của văn kiện, "Cậu ký kết hợp đồng với viện điều
dường Thụy Sĩ này."
Cung Kiệt mím môi, không trả lời, Âu Văn Phú trầm mặc một lát, nói
với Cung Kiệt: "Mấy năm trước, kỳ thật bố cậu từng tìm tôi nói qua một
lần, ông ấy nói ông ấy phát hiện cậu gửi một số tiền lớn tới một tài khoản
tiết kiệm, hơn nữa là liên tục ba năm, mỗi năm đều gửi qua một số tiền, ông
ấy sợ cậu bị người ta lừa, đặc biệt tới tìm tôi nói chuyện này."
Cung Kiệt sửng sốt một chút, anh ta biết bố anh ta phát hiện anh ta gửi
tiền, nhưng không nghĩ tới ông ấy lại tìm Âu Văn Phú điều tra.
Âu Văn Phú dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Tôi cũng sợ cậu trúng
âm mưu gì, nên tìm người hỗ trợ điều tra xem, sau đó phát hiện, tiền được
gửi cho một người tên Thịnh Gia Vinh, tên này tôi có chút ấn tượng, hình
như là bạn đại học của cậu, đúng không?"
Cung Kiệt vẫn không nói chuyện, Âu Văn Phú dường như cũng không
cần anh ta trả lời, chỉ tung ra vấn đề, sau đó tiếp tục nói: "Người bạn học
này của cậu quan hệ phúc tạp, nhưng tốt xấu là người đứng đắn, cho nên