Âu Văn Phú còn chưa nói gì, Lục Cảnh Nhiên đã dẫn đầu không nhịn
được, túm cổ áo Cung Kiệt: "Vì sao? Mỹ Lệ đắc tội anh ở đâu?"
Cung Kiệt nhìn anh, bỗng nhiên cười một tiếng: "Mỹ Lệ tiểu thư cái gì
cũng chưa sai, sai chính là anh! Ai bảo anh yêu cô ấy!"
Lục Cảnh Nhiên híp mắt: "Anh có ý gì?"
Cung Kiệt nói: "Bởi vì tôi vẫn luôn thích Mỹ Lệ tiểu thư, tôi không
muốn cô ấy gả cho anh!"
Thời Yên vẫn luôn ở bên cạnh nghe rốt cuộc phát ra tiếng: "Xin lỗi
logic này của anh tôi có chút ngốc, anh không muốn tôi gả cho anh ấy, vậy
anh đi giết anh ấy ấy, vì sao giết tôi???"
Lục Cảnh Nhiên: "......"
Cung Kiệt nhìn, biểu tình có vẻ điên cuồng: "Anh giết anh ta sẽ chỉ
khiến em nhớ kỹ anh ta cả đời, anh càng không chiếm được trái tim em.
Nếu anh không chiếm được, cũng sẽ không để cho người khác chiếm
được."
Thời Yên: "......"
Tuy rằng lần này cô trở về Âu gia cũng không bao lâu, nhưng cô thật
sự không cảm thấy Cung Kiệt có tình cảm sâu nặng với cô, sâu nặng đến
biến thái.
"Vậy chuyện viện điều dưỡng là sao? Anh lại hối hận đã giết tôi?"
Cung Kiệt mím môi, nói: "Đúng vậy, cuối cùng anh vẫn mềm lòng,
đáng tiếc lúc ấy đã muộn, lúc anh đuổi đến, tai nạn xe đã xảy ra. May mắn
chính là, em chưa chết. Anh không dám đưa em trực tiếp tới bệnh viện, anh
sợ chuyện sẽ bại lộ. Cho nên anh liên hệ Thịnh Gia Vinh, cậu ấy là bạn bè