Tiếng hắn vừa dứt, một nữ đệ tử bên cạnh dời bắt đũa trước mặt mình
qua: "Ngại quá, chỗ này có người."
Thời Niên sửng sốt một chút, chính hắn nhỏ giọng nói thầm vài câu,
cũng không tranh với cô ta, lại đi tìm một cái bàn khác: "Chúng ta ngồi ở
đây đi!"
Nữ đệ tử Bích Vân Phường đối diện bắt chước làm theo, dịch bát đũa
của mình qua: "Nơi này cũng có người."
Người nói chuyện là Âu Dương Tuệ, người mới hiện tại Bích Vân
Phường đề bạt, tuy Thời Niên có ngốc, hiện tại cũng nhận thấy được bọn
họ cố ý gây chuyện: "Ta thấy nơi này trống không, đâu có người?"
Âu Dương Tuệ nói: "Ta giữ chỗ cho sư tỷ khác, làm sao hả?"
Thời Niên mỉm cười, nâng tay đếm bọn họ: "Một, hai, ba, bốn,
năm...... Đệ tử thăng cấp của Bích Vân Phường các cô lần này đều ở chỗ
này, cô giữ chỗ cho ai?" Sau khi nói xong, hắn hoảng sợ che mặt mình, như
thể cực kỳ sợ hãi nói: "Không phải là Dung Giảo Giảo chứ?"
"............"
Dung Giảo Giảo vừa mới chết không lâu, rất nhiều đệ tử Bích Vân
Phường còn gặp qua tử trạng đáng sợ của thi thể cô ta, Thời Niên thốt ra lời
này xong, sắc mặt mấy đệ tử Bích Vân Phường đồng loạt thay đổi.
Thời Yên cười một tiếng trong bụng, nói với Thời Niên: "Niên Niên
mau tới đây, chỗ đó người ta còn giữ lại một chỗ, ngươi xem, bát đũa cũng
nhiều thêm một bộ."
"Ý, sợ quá!" Thời Niên vỗ ngực mình, vội vàng chạy qua. Mấy đệ tử
Bích Vân Phường hiện giờ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đối