là biết ta là người trong cung, tập kích ta, đó là sẽ liên lụy toàn bộ đảo Phi
Phi các cô."
Thời Yên hừ lạnh một tiếng: "Mệt ngươi cũng không biết xấu hổ nói
mình là người trong cung, người trong cung làm việc đều hạ lưu như ngươi
sao?"
Tứ hoàng tử mỉm cười, tựa hồ cũng không giận cô nói mình như vậy:
"Đối phó với người khác nhau, tự nhiên phải dùng cách khác nhau. Lần
trước mỗ lễ nghĩa chu đáo mời cô nương, cô nương không cảm kích, đành
phải đổi phương thức."
Thời Yên thấy hắn tới gần mình, lùi lại bên cạnh mấy bước, lấy ra hoa
mai tiêu uy hiếp hắn: "Ngươi đừng tưởng rằng ngươi là người trong cung
thì ta không dám xuống tay với ngươi."
Tứ hoàng tử nhìn hoa mai tiêu trong tay cô, cười hừ nói: "Ta vẫn
khuyên cô nương nghĩ lại cho kỹ, cô làm hại ta, lập tức sẽ có binh mã san
bằng đảo Phi Phi các cô."
Thời Yên thầm mắng câu đồ phá hoại, gặp được giai cấp có đặc quyền
không biết xấu hổ như vậy, thật đúng là rất khó xử. Cô thử vận nội lực của
mình, phát hiện nội lực quả thực tan rã, căn bản không tập trung được,
muốn thi triển khinh công chạy đi cũng không có khả năng.
"Vạn phu nhân tốt xấu cũng là nhân vật có uy tín danh dự, thế mà
dung túng thủ hạ làm những việc này?"
Tứ hoàng tử nghe xong lời cô, cười thành tiếng: "Cô nương thật là
ngây thơ, cô cho rằng Vạn phu nhân hiện giờ tổ chức 108 lớn như vậy, trên
người sẽ sạch sẽ? Trong cung và giang hồ đều có dây mơ rễ má với cô ta.
Có điều, ta thích cô ngây thơ như vậy, thật là đáng yêu."
"......" Bị hắn nói đáng yêu thật đúng là ghê tởm.