Thời Yên ngồi xuống vị trí bên cạnh anh, đáp: "Ừ, khả năng phải cảm
ơn ly sữa bò nóng kia."
Lục Cảnh Nhiên mỉm cười, hỏi cô: "Đói bụng không?"
Bụng Thời Yên hợp với tình hình "ục --" một tiếng: "...... Đói, nhưng
chỗ anh có cái gì ăn?"
Lục Cảnh Nhiên nói: "Cơm hộp."
Thời Yên: "......"
Quản gia xác thật giúp Thời Yên gọi cơm hộp, lúc ông đem cơm hộp
lên, còn có chút hổ thẹn mà nói với cô: "Thật sự là hổ thẹn, tuy rằng tôi làm
quản gia rất nhiều năm, nhưng tôi trước nay không nấu đồ ăn nhân loại."
Thời Yên nói: "Không sao, tôi biết nấu cơm, nơi này có nguyên liệu
nấu ăn không? Buổi tối tôi có thể tự làm."
Quản gia lấy vở và bút luôn mang theo bên người, hỏi cô: "Cô cần
nguyên liệu nấu ăn gì? Tôi sẽ mau chóng chuẩn bị."
Thời Yên không biết bản thân lại ở chỗ này bao lâu, liền một hơi báo
một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, Kiều Vũ bên cạnh nghe được sắc mặt
cũng thay đổi. Anh cảm thấy tổng giám đốc nói không sai, đây không phải
nhân loại, đây là heo.
Quản gia nhớ kỹ tất cả nguyên liệu nấu ăn Thời Yên yêu cầu, liền lui
đi ra ngoài, Thời Yên cầm lấy chiếc đũa, im lặng ăn cơm trưa. Mãi đến đồ
ăn trong bát dần dần thấy đáy, cô mới cầm lấy bát canh đặt ở một bên uống,
phát ra tiếng than thỏa mãn: "A, ăn ngon thật, còn sống thật tốt."
Lục Cảnh Nhiên cười một tiếng, hỏi cô: "Ăn no? Chúng ta có thể nói
chuyện chính sự." Anh vốn không muốn kéo Thời Yên vào, nhưng hiện tại