CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 137

chắc chắn là khinh công của hắn, muốn đuổi kịp hắn, căn bản là không thể
được.

Nàng trở về doanh, phát hiện tất cả tướng lĩnh đều ở bên ngoài, bọn họ

trố mắt nhìn nhau, thần sắc có mấy phần kỳ quái. Lê Sương nhìn chung
quanh: "Đi vào hết đi, đứng ngoài làm gì." Nàng vừa nói, vén rèm mà đi
vào, sau đó cả người trong nháy mắt chợt đông cứng trước cửa. Tần Lan
vốn muốn theo Lê Sương vào trong, suýt nữa đâm vào lưng nàng, hắn vội
vàng lui về sau hai bước, mượn khoảng trống mà Lê Sương vén lên nhìn
vào trong, người một thời xưa nay dửng dưng, trầm ổn như Tần Lan cũng
phải ngây người... Chỉ thấy trong doanh trướng kia, có một cái đầu nam tử
đầm đìa máu tươi, trên cổ máu vẫn còn tuôn ra, nhỏ xuống đất, bên trên đầu
cắm quân kỳ Tây Nhung. Một hình ảnh kinh người. Mà ở phía sau đầu kia,
không biết là dùng máu hay mực viết mấy chữ to-"Đầu Đại tướng quân Tây
Nhung thượng hạng tặng cho nàng, hy vọng nàng vui vẻ." Vui vẻ cái quỷ a!
Phía dưới vẫn còn một hàng chữ nho nhỏ---"Người khác dám động, tức
chết."

Khó trách mọi người đứng ở cửa không dám đi vào! Tất cả đều bị tên

tiểu tử thần bí đó hù dọa! Lê Sương ném cửa doanh trướng, đem cửa xé
xuống: "Người nào đang làm nhiệm vụ canh gác?" Nàng tối sầm mặt quay
đầu, "Đều là người chết sao? Một người lớn như vậy, cùng cái đầu đầu máu
me đi vào, không ai nhìn thấy sao?" Tất cả đồng loạt cúi đầu, yên lặng
không nói, ánh mắt Lê Sương như muốn lóc thịt họ vậy, lạnh như băng đảo
qua, Lê Sương từng chém giết nhiều địch, nhưng nàng chưa từng nghĩ qua,
có một ngày sẽ có một người mang đầu địch nhân làm lễ vật.

Nàng không sợ, chẳng qua là...

Cảm thấy, người tặng quà này có bệnh, bệnh vô cùng nặng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.