"Ta ở chỗ này chờ ngươi, toàn là dân chúng trong thành, có thể xảy ra
chuyện gì."
Quý Nhiễm suy nghĩ, cuối cùng cũng đáp ứng.
Nhìn hắn cõng Lục cô nương rời đi, Lê Sương chắp tay cười một
tiếng, đi lên phía trước một đoạn, nàng cúi đầu nhìn tuyết đọng trên đất,
"Đoàng" một tiếng, là trung tâm Lộc thành bắn pháo hoa, Lê Sương ngẩng
đầu nhìn, không có nhìn thấy pháo bông, mà thấy trước mặt là người đeo
mặt nạ đen, pháo hoa sau lưng hắn nở rộ, hắn giống như ở thế giới trong
truyền thuyết bước ra vậy. Vô định cùng xinh đẹp, thật giống như ảo giác.
Mỗi lần xuất hiện đều thật thần bí cùng quỷ dị.
Hắn mang mặt nạ đen, nàng cũng mang mặt nạ đen, bọn họ đều nhìn
thấy bóng mình trong ánh mắt của đối phương.
Lê Sương cười một tiêng: "Anh hùng, vẫn khỏe chứ?"
"Vẫn ổn." Hắn nhìn thấy nàng cười, ánh mắt cũng cong lên: "Ngươi
gặp ta có vui không?"
Vui không? Hẳn là... có một chút đi.
Biết hắn vẫn bình yên, còn có thể đi loạn, đại khái nàng có chút...vui.