CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 18

"Ừ, có thể ngửi được mùi của tỷ."

Lê Sương càng thấy thú vị, "Vậy nói thử xem, mùi của tỷ thế nào?"

"Đặc biệt..."

... mùi máu đặc biệt thơm.

Thằng nhóc cúi đầu liếc nhìn tay nàng, ngón tay trỏ của Lê Sương vẫn

còn quấn băng vải trắng, dư vị trong cổ họng đã bị quét sạch lại tràn ngập
hương vị máu của nàng. Nó vươn tay, nhẹ nhàng đụng vào mu bàn tay
nàng, trong khoảnh khắc đầu ngón tay vừa chạm vào mu bàn tay nó bỗng
có cảm giác giống như bị điện giật, một hồi tê dại, ở đầu quả tim dường
như có vật gì đó đang ngọ nguậy, hơi ngứa, nhanh chóng trồi lên.

Bị một thằng nhóc con sờ vào mu bàn tay như vậy, Lê Sương không

thấy mình bị xúc phạm, trái lại còn cảm thấy thú vị:

"Đặc biệt? Chẳng lẽ lúc hôn mê nhóc hút máu của tỷ cho nên nhận tỷ

là chủ tử rồi ư?" Nàng trêu ghẹo nói ra những lời này, nhưng lại làm thằng
nhóc con sửng sốt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng.

Lê Sương cũng không để ý đến ánh mắt ngẩn ngơ trong thoáng chốc

đó, nàng cúi đầu nhìn cánh tay gầy yếu của của nó, trong lòng lại thấy xót
xa. Nhớ đến tình cảnh mình khi còn bé, nàng lại nhất thời động lòng trắc
ẩn.

Nàng nhìn chung quanh một chút rồi kéo nó vào trong doanh trướng,

lôi cây kẹo trong tay áo ra, nhét vào trong tay nó, "Ăn đi, lúc nãy tỷ đã hạ
quân lệnh không cho người đưa cơm đến cho nhóc rồi, nếu để người khác
biết được, tỷ sẽ mất hết thể diện đấy."

Nó cầm viên kẹo nhưng không ăn, Lê Sương vốn dĩ còn định nói thêm

dăm ba câu nữa với nó, thế nhưng ngay lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.