CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 21

cố mạnh miệng nói, "Bản tính của đệ tùy hứng, lão già lại quá nuông chiều
đệ. Sau này ở bên này xảy ra chuyện gì tỷ cũng mặc kệ đệ!"

"Đệ biết tỷ sẽ không bỏ mặc đệ đâu!" Chàng thiếu niên cười tươi rói,

đôi mắt híp lại như trăng non, thoáng chốc đã xua tan cái lạnh giá ở nơi
phương bắc, dường như nhiệt độ ấm hơn cả ba độ, càng làm cho Lê Sương
khó nổi cơn giận với cậu.

"Được rồi được rồi." Tần Lan tiến lên hoà giải, "Chiếu tướng, bên

ngoài trời giá rét, hay là để cho tiểu công tử vào trong lều ngồi trước đã?"

Vào chủ doanh, bữa tối đã được dọn ra, cơm canh trong trại lính giản

đơn, mỗi người một chiếc bàn nhỏ, yên lặng ngồi ăn được một hồi thì bỗng
nhiên La Đằng vén rèm đi vào: "Chiếu tướng." Hắn cúi chào, phủi phủi
tuyết bám trên người, tiến lên phía trước nói: "Chiếu tướng, thằng oắt con
ngài nhặt về bỗng chạy đâu mất rồi."

Lê Sương nghe nói như vậy cũng ngây ra, "Không thấy? Sao lại không

thấy?"

"Vừa mới nãy, lúc mấy binh tốt đi ngang qua doanh trướng của nó thì

nghe thấy bên trong có tiếng động lạ cho nên đi vào xem xét mới phát hiện
không thấy nó trong đó, mọi người đã tìm khắp quân doanh một lượt rồi
nhưng nó vẫn bặt vô âm tín."

Lê Sương nhíu mày, mới vừa rồi La Đằng vén rèm thì nàng thấy sắc

trời bên ngoài đã tối đen, hiện tại tuyết rơi rất dày, một đứa bé như nó chạy
ra khỏi quân doanh, chỉ sợ là khó qua cơn lạnh, "Dẫn người ra ngoài quân
doanh tìm thử xem."

La Đằng tặc lưỡi, "Còn tìm làm cái gì, chiếu tướng, theo tôi thấy, cái

thằng ranh con khinh khỉnh kiêu căng như nó chẳng nuôi được đâu, nó
muốn chạy thì cứ để nó chạy đi, đỡ tốn cơm, năm nay trời lạnh, cũng không
dư gạo để nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.