CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 27

Sương, "Chiếu tướng, cái thằng nhóc chẳng coi ai ra gì như nó, cứ ném ra
ngoài kia cho sói tha đi đi."

Lê Sương nhìn thằng nhóc, ngón tay khẽ cong lại, gõ lên mặt bàn,

"Tối hôm qua đã bỏ đi rồi, còn trở về làm gì?"

Thằng nhóc mở to mắt ra nhìn Lê Sương, đôi mắt trong trẻo sáng rực,

"Muốn gặp tỷ." Nó thẳng thắn thừa nhận, "Càng đi xa lại càng thấy nhớ và
muốn gặp tỷ."

Một đứa bé lại thẳng thắn nói ra những lời tình cảm như vậy, tất cả các

tướng sĩ có mặt trong doanh trướng đều há hốc mồm kinh ngạc: Bảnh đấy,
thằng oắt con. Mới tý tuổi đầu mà đã biết tán gái rồi đấy, mà còn tán chiếu
tướng của bọn ta nữa chứ. Thằng oắt thối tha.

Trước đây, khi Lê Sương còn ở trong kinh thành luôn bị mọi người coi

là một cô gái đanh đá chẳng biết trời cao đất dày là gì, cũng chẳng có ai
dám chọc ghẹo đến nàng. Sau đó, nàng ra ngoài biên cương, cũng có mấy
tướng lĩnh bỏ qua thân phận một chiếu tướng mà xem nàng như một cô gái
bình thường, buông lời chọc ghẹo, sau đó... mấy người kia liền biến mất
khỏi quân ngũ.

Trong ba năm qua, ở trong mắt các tướng lĩnh, nàng chính là một

chiếu tướng ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, từ lâu những điều này đã
trở thành cái khung thép dành cho nàng. Lúc này đột nhiên nghe thấy một
đứa bé nói chuyện với nàng như vậy, nàng lại cảm thấy vô cùng thú vị,
"Hả? Có phải vì tỷ rất đặc biệt không?"

"Đúng." Nó cũng thẳng thắn thừa nhận, "Tỷ rất đặc biệt."

Đặc biệt đến mức làm cho nó không thể khống chế được mình...

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lê Sương khẽ cười nói, "Hôm qua là tỷ

nhặt nhóc về, đó là hành động xuất phát từ đồng cảm, nhưng nhóc đã bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.