CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 272

Đầu ngón tay hắn vẫn còn khí tức của người lúc nãy.

Hắn giơ tay lên, đầu ngón tay có hai ba sợi tóc dài nhỏ, sợi tóc quấn

quanh, như có hơi ấm còn vương lại. Cảm giác quỷ dị này khiến hắn hoài
niệm, hắn muốn gặp lại người đó, ở bên cạnh nàng, Tấn An không ngừng
đi lại, cố vươn cổ nhìn ra ngoài, bây giờ cái gì cũng không thể thấy.

Hắn có thể ngửi được mùi của nàng, vẫn còn ở đây, vẫn còn rất gần

hắn, không có đi xa.

Tấn An nắm vài sợi tóc kia, cố chấp ở dưới lưới sắt nhìn ra bên ngoài,

so với sự điên cuồng khó chịu khi trước, hắn bây giờ cảm thấy nóng nảy,
giống như là bị bỏ rơi, vô cùng ủy khuất. Giống như con thú bị nhốt hoặc
là... động vật nhỏ bị tách ra khỏi chủ nhân của nó.

Hắn không biết hắn đã tổn thương ai. Cũng không biết hắn đã làm cái

gì? Không ai trả lời hắn, hắn chỉ biết là, ngực hắn mơ hồ truyền đến cảm
giác khó chịu không thể dùng lời diễn tả được, bực bội, đau, cùng cảm giác
hít thở không thông.

Nàng là ai ? Nàng có khỏe không?

"Không tốt lắm."

Bàn tay già nua sờ qua cổ Lê Sương, không biết y bà đã bao nhiêu

tuổi, dò xét Lê Sương, bà nâng cổ nàng lên, một tiếng xương gãy vang
thanh thúy, Lê Sương kêu đau, chỉ nghe y bà nói, "Cầm tấm gỗ tới, phải
buộc ba tháng, xương bị thương nặng, trong thời gian tới, nói chuyện sẽ rất
tốn sức."

Vu Dẫn nghe vậy, thoáng thở phào nhẹ nhõm: "Còn sống là được rồi."

Y bà liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi không phải nói tiểu cô nương này

có thể trấn tĩnh ngọc tằm cổ sao? Sao lại biến thành như vậy?" Nàng tiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.