CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 329

Lê Sương xoay chuyển ánh mắt, chỉ thấy ngoài cửa sổ ánh ban mai đã

đầy trời, ánh mặt trời đã từ núi xa xuyên qua hằng cây trong rừng chiếu tới,
ánh sáng phác họa trên đất đai.

Nàng theo bản năng quay đầu lại, thấy Tấn An nằm ở trên giường

nhưng không biến thành trẻ con, trên ngực giống tối hôm qua chỉ còn lại ấn
ký ngọn lửa nhàn nhạt. Ngoài dự đoán của mọi người, là Tấn An lại... tỉnh.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm Lê Sương, ánh mắt trong trẻo thấu triệt,

giống những đêm ngoài Tắc Bắc hắn nhìn nàng, chỉ là trước kia nàng đều
nhìn hắn dưới ánh trăng nên không giống bây giờ, trong mắt hắn ngập tràn
ánh sáng của mặt trời chiếu vào.

Đây là lần đầu tiên Lê Sương ở giữa ban ngày thấy Tấn An không phải

đứa trẻ.

Nàng có chút ngẩn ra, vốn tưởng rằng là bởi vì mình còn ở bên cạnh

Tấn An, cho nên kéo dài thời gian hắn biến hóa, nhưng... bây giờ ngoại trừ
sợi xích sắt, thân thể cũng không có bất kỳ chỗ nào chạm vào Tấn An.

Nàng kinh ngạc, Vu Dẫn cũng vậy: "A, cuối cùng cũng có chút giống

cổ người mà mấy lão đầu tử hay nói."

Ngực có ấn ký, còn những chỗ khác giống người bình thường, giống

như trải qua đau đớn ngày hôm qua, hắn rốt cuộc... biến thành cổ người
hoàn chỉnh sao...?!

Nhưng lúc này Tấn An không có chú ý tới thân thể mình biến hóa thế

nào, hắn chỉ nhìn Lê Sương, giọng hơi khàn lên tiếng: "Ta lại đả thương
ngươi, phải không?"

Vẻ mặt mang ba phần đau lòng, Lê Sương liền dễ dàng bị sự bi thương

đó làm mềm lòng. Nàng mở miệng, chưa kịp nói chuyện, phía bên kia sát
khí động một cái, Lê Sương quay đầu, Tần Lan lấy vẻ mặt đoạt mệnh chi tư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.