CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 357

Nàng đứng một hồi, không khí đang trở nên lúng túng, nàng cuối cùng

cũng hít sâu một hơi, hoạt động, muốn đi mở cửa: "Ta phải đi khiển trách
bọn thị vệ đây, ngươi lựa thời gian đi về trước, đợi ở trong phủ tướng quân,
không ai có thể ảnh hưởng ngươi."

Nàng kéo cửa phòng ra, còn Tấn An kéo cánh tay nàng.

Nhiệt độ cơ thể quen thuộc, hơi thở quen thuộc, nhưng lời mà hắn nói

lại khiến người ta khó mà cảm thấy quen thuộc.

"Hôm nay ta tới để nói lời cám ơn." Tấn An nói, "Đa tạ Tướng quân,

gần đây chiếu cố." (Ta hôm nay tới là để thả thính Tướng quân^^, tướng
quân, đừng đớp thính nữa~~~)

Khóe môi Lê Sương khẽ run lên, chỉ nghe thấy cửa sổ "két" một tiếng.

Nàng quay đầu lại, trong phòng đã không có một bóng người.

Nàng nhoài ra ngoài cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chỉ có thị vệ cẩn thận

đi quan sát trong viện, vẻ mặt tựa như hỏi một câu: "Tướng quân? Có gì
phân phó?"

"Không có." Lê Sương đáp, "Có chút buồn bực, mở cửa sổ hóng mát

một chút." (^^)

Nàng ngồi xuống, nhìn mặt mũi của mình trong gương, sau đó xoa xoa

ngực, hít thở sâu nhiều lần, cảm thấy ông trời thật là không có đạo lý,
không đau không bệnh mà lại cảm thấy trong lòng buồn bực. Giống như có
vật gì bị rút ra, có chút đau lại có chút khó chịu, khó chịu khiến người ta
khó hình dung.

Bất quá như vậy tốt vô cùng, kết quả như bây giờ rất tốt, cái gì cũng

trở về quỹ đạo của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.