CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 356

"Ta phải về Tây Nhung."

Tấn An trước đây chưa bao giờ cắt đứt lời Lê Sương, bởi vì chỉ cần Lê

Sương mở miệng nói chuyện với hắn, điều đó giống như là được trời cao
ban kẹo vậy, hắn sẽ bình tĩnh nhìn nàng, trong tròng mắt chỉ có bóng người
nàng, chiếu lấp lánh.

Mà bây giờ Tấn An cắt ngang lời nàng, lại còn là một câu mang ý chia

ly đặc biệt lạnh lùng.

Hắn nói không do dự, chỉ là tới đây thông báo với Lê Sương một câu.

Lê Sương trầm mặc hồi lâu: "Rất tốt." Nàng trả lời cũng hết sức làm

theo thông lệ công việc. Đem tất cả ưu tư che giấu.

Thật ra thì cái này là kết cục tốt nhất mà Lê Sương có thể nghĩ tới, hắn

nhớ ra mình là ai, biết cố hương của mình, nơi mà có thể đặt chân trong
tương lai, có mục tiêu ngoài nàng trong cuộc sống.

Hắn là độc lập, một người hoàn chỉnh.

Trừ "rất tốt" trở ra, Lê Sương quả thật không biết nên nói cái gì nữa.

"Ta định hai ngày sau lên đường, đại sứ giả sẽ giúp ta rời đi."

" Ừ." Lê Sương gật đầu, "Đừng có để lộ, nếu Thánh thượng biết thân

phận của ngươi, nhất định sẽ không dễ dàng để ngươi rời đi."

Đối thoại khách sáo lại tỉnh táo, Lê Sương tránh ánh mắt Tấn An,

không nhìn vào mắt hắn, chẳng biết tại sao, tình cảnh này, nàng lại sợ mình
nhìn thấy trong mắt hắn có sự khách khí cùng hời hợt.

Tấn An khi mất trí nhớ, trong mắt hắn chỉ có một mình nàng, là Tấn

An thuộc về nàng, còn bây giờ, người này nữa không phải Tấn An nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.