CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 373

Cuối cùng La Đằng cũng từ Tắc Bắc chạy về kịp lúc, một thân tang

phục, khôi giáp còn mang theo giá lạnh ngoài bắc, đôi mắt trừng giống như
chuông đồng, chớp cũng không chớp, chỉ nhìn chăm chú nhìn thân vệ xúc
đất lên quan tài:

"Mạt tướng tới chậm, mạt tướng đáng chết!"

Hắn vừa nói, một cái tát tự đập lên mặt mình, La Đằng sức lực cường

đại, cứ thế đánh mình không hà tiện sức khí, lớp da thô ráp lập tức sưng
lên, hắn không dừng tay, một cái lại tiếp một cái.

Thanh âm thanh thúy kia tựa như có thể xé nát trời mưa, như roi quất

vào lòng mỗi người, trừ Lê Đình không kìm được cất tiếng nấc, xung quanh
một mảnh tĩnh mịch.

Không gian tĩnh lặng, bỗng nhiên trong cơn mưa phùn có tiếng gió vút

một cái, ở lúc các binh lính cảnh giác, có một thân ảnh màu đen nhào thẳng
vào trong hố mộ, sau đó một chưởng hung hăng đập vào quan tài, đem giá
lắp quan tài đã đóng đinh chặt kia đánh bay ra.

Giá khiêng quan tài nặng trịch bị đánh bay với một lực đạo cực lớn,

khiến các thân vệ đang cầm xẻng lấp đất bên cạnh bị đánh ngã xuống đất,
có thân vệ bị giá lắp quan tài đè áp trên mặt đất, mà lúc này không ai chú ý
hắn ta, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm người vừa nhảy vào quan tài.

"To gan! Người nào dám quấy nhiễu linh cữu tướng quân ta!" La Đằng

lơn tiếng hét lên, mặc kệ trên mặt sưng đỏ, rút đao bên hông hướng người
nọ chém tới, nhưng lúc này Tần Lan duỗi tay ra, ngăn hắn lại.

La Đằng dừng lại bước chân, nhìn Tần Lan một cái, lại hướng người

nọ nhìn, thấy hắn đang đứng ở trong mộ, không nhúc nhích, trầm lặng tựa
như trong cơn mưa u linh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.