CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 44

Lê Sương suy xét một hồi, ngẫm thấy chỗ đó cũng không xa, ước

chừng chỉ mất một ngày đêm, cho nên không muốn nghe Lê Đình tiếp tục
mè nheo, "Được, đệ thích thì cứ đi đi, nhưng không được đi loạn, phải nghe
chỉ huy của đội trưởng."

"Được." Lê Đình vui sướng lôi Tấn An, "Đi thôi tiểu sư phụ." Cậu lôi

kéo, cứ tưởng rằng Tấn An sẽ cùng đi với mình, ai ngờ lại như lôi phải cọc
sắt, Tấn An vẫn đứng im không nhúc nhích, ngược lại người lảo đảo muốn
té lại là cậu.

"Ta không đi."

Lê Đình ngẩn người: "Vì sao?"

"Ta chỉ muốn được ở trong quân doanh." Tấn An nhìn Lê Sương,

"Không muốn đi đâu hết."

Lê Đình mím môi, rốt cuộc cũng lộ ra tính cách trẻ con, để lại một câu

"Tùy mi" rồi vui vẻ chạy ra ngoài.

Tấn An vẫn đứng im như cũ, Lê Sương nhìn nó hỏi: "Còn có việc gì?"

Tấn An lắc đầu. Nhưng nó nghe được ý muốn trục khách trong giọng

nói của Lê Sương, cho dù không muốn cũng phải lui ra ngoài, nhưng khi nó
vén rèm lên thì cố ý đứng đó nhìn Lê Sương hồi lâu, rồi mới lưu luyến bịn
rịn bỏ mành cửa xuống rời đi.

Đợi khi Tấn An đi được một lúc, lúc này Lê Sương mới vuốt cằm của

mình lầm bầm lầu bầu, đầu óc hoang mang: "Lẽ nào trông mình giống mẹ
hay là... cha của nó sao?"

Chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống, đội ngũ bảo vệ xe lương

vẫn chưa trở lại, Lê Sương ngước mắt nhìn sắc trời, xuất phát từ trực giác
quân nhân, giác quan mách bảo nàng rằng bên kia xảy ra chuyện bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.