CÙNG TẤN TRƯỜNG AN - Trang 58

Nhưng Lê Sương vẫn ở trên lưng ngựa, bình tĩnh nhìn hắn: "Huynh

biết tôi là ai." Đây là một câu trần thuật cũng là câu khẳng định. Lê Sương
nhìn thẳng vào đôi mắt chàng trai ấy. Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng
nói cho hắn biết thân phận của mình, mà lúc này đây nàng đang mặc y phục
dạ hành chứ không phải quân phục doanh Trường Phong. Chàng ta lại
không nói không rằng, đưa nàng chạy một mạch hướng về doanh Trường
Phong, hiển nhiên là hắn biết rõ thân phận nàng.

Chàng trai không đáp lời, cánh tay vẫn vươn ra muốn đỡ nàng, tận đến

khi Lê Sương tự mình tung người xuống ngựa đứng ở bên cạnh, hắn mới
buồn bã rũ tay xuống.

Vết máu tươi trên lưng hắn lộ ra dưới trời tuyết lạnh, thậm chí trên đó

đã có tầng băng mỏng.

Lê Sương lại lần nữa hỏi hắn: "Nói đi, huynh là ai?" Nàng híp mắt lại,

vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, "Làm sao huynh biết được thân phận của tôi,
làm sao biết được hành tung của tôi, vì sao lại muốn giúp tôi ?"

Mấy câu hỏi lạnh lùng và sắc bén liên tục được nêu ra, thế nhưng hắn

lại giống như hòn đá đang chìm dần xuống đáy biển, không có lời đáp lại.

Lê Sương chau mày, chợt rút kiếm ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào cổ

họng của hắn: "Nếu huynh đã không đáp lời, tôi sẽ áp giải huynh trở về
doanh Trường Phong, từ từ thẩm vấn." Chuyện cứu Lê Đình lần này xảy ra
rất đột ngột và vô cùng khẩn cấp, theo lý thuyết, ngoại trừ tâm phúc của
nàng thì không ai biết được tin tức này, thế nhưng tất cả mọi hành động của
nàng đều bị một người thần bí này phát hiện và nắm rõ.

Chuyện liên quan đến việc quân cơ, Lê Sương không thể bởi vì đối

phương đã ra tay cứu mình, hơn nữa thấy người ta không tỏ ra ác ý mà tùy
tiện bỏ qua.Lê Sương nghĩ như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.