Nghĩa nghi hoặc sờ đầu, nghe đồn Tam Vương gia rất khó đối phó, hiện tại
đã được lĩnh giáo rồi, hắn nói câu đó có ý gì nhỉ?
Lưu Trọng Thiên bỏ sách xuống “Ngày mai tiến quân vào sa mạc, Ngô
giám quân có cơ hội tốt rồi, có thể cùng bổn vương kề vai chiến đấu trên sa
mạc.”
Ngô Trung Nghĩa gãi đầu, vào sa mạc? Khác nào tự tìm đến cái chết?
Liền lập tức cười giả lả “Tam Vương gia, ngài nói giỡn rồi, thần chỉ là một
quan văn, đi sa mạc chẳng phải sẽ liên lụy mọi người sao?”
“Ngô giám quân sợ bị biến thành cái xác khô sa mạc à?”
“Tam… Tam Vương gia…” Ngô Trung Nghĩa lắp ba lắp bắp, sao vừa
mới đến đã bị bắt tòng quân, đưa tay lau mồ hôi.
“Ngươi có muốn đi ta cũng không cho ngươi đi, ta đâu rỗi hơi đi để ý
kẻ không phận sự.” Lưu Trọng Thiên muốn cười ngoác miệng, hoàng
huynh sao không phái một viên quan võ đến đây, nhất định là rất coi trọng
tên Ngô Trung Nghĩa gian giảo này, cho nên cố tình hoạnh hoẹ hắn ta, đối
phó với loại tiểu nhân thế này, Lưu Trọng Thiên trước giờ không nương
tay.
“Vậy thì tốt quá.” Ngô Trung Nghĩa cười gượng một cái “Vương gia
chiến đấu với Hung Nô, liên tục báo tin thắng trận, hoàng thượng vô cùng
phấn khởi, đặc biệt phái thần mang theo lương thực cùng 100 hũ rượu ngon
đến đây, khao thưởng ba quân!”
Ngô Trung Nghĩa đang nói với vẻ vênh váo tự đắc, bỗng Thất Thất mồ
hôi mồ kê nhễ nhại xông vào, khi phát hiện Ngô Trung Nghĩa ở trong đại
bản doanh, vội nuốt những lời đang định nói xuống bụng, tên này là ai vậy?
Trông cứ như người từ trên trời rơi xuống.