Thất Thất nhanh chóng chạy tới chỗ gò núi bên cạnh, hy vọng bọn họ
hãy chạy qua đây nhanh đi, trong đầu cô có vô số tưởng tượng, duy nhất
không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì. Song cô dám khẳng định một
việc, chờ lát nữa về nhà, nhất định sẽ phê bình chú Ngôn nghiêm khắc, bỏ
mặc cô một mình rồi chạy đâu mất.
Nhưng Uy Thất Thất bị cảnh tượng nguy nga trước mắt dọa hết hồn,
hàng ngàn hàng vạn kỵ binh mặc áo giáp, dừng lại ngay phía trước gò núi,
những chú ngựa cao lớn uy mãnh, đoàn người đó xem ra ai cũng dũng
mãnh vô địch, còn làm giống y như thật, không biết bộ phim mới nào sắp
công chiếu đây.
“Bắt lấy tên lính quân địch!” Một vị tướng lĩnh cầm đầu khua bội
kiếm trong tay, chỉ vào Uy Thất Thất trên gò núi.
Binh lính quân địch? Uy Thất Thất nổi nóng nhìn vị tướng lĩnh kia, cô
cũng không phải diễn viên quần chúng, không có lý gì phải phối hợp diễn
xuất với bọn họ.
Nhưng không chờ cô kịp phản ứng, đã bị vài binh lính bắt giữ, lưỡi
đao kề ngay sát cổ, dưới ánh mặt trời lưỡi đao trông sắc bén vô cùng,
không giống như là nói giỡn.
“Đừng quá đáng nha! Các anh làm gì thế… Này, này…” Uy Thất Thất
cẩn thận dè dặt nhìn thanh đao trên cổ, dùng tay khẽ đẩy lưỡi đao kia ra
“Lầm rồi, tôi là Uy Thất Thất.”
“Câm miệng! Ta xem ngươi nhất định là gián điệp của Hung Nô, nếu
không tại sao lại không mặc áo giáp, còn chạy ra chiến trường!” Một binh
lính xách Uy Thất Thất lên, lôi xuống cồn cát.
“Dò la quân tình, trở về giao cho Tam vương gia xử lý!”