cả doanh trại này cũng chỉ có mình cô dám thế thôi.
Thất Thất thật lâu sau mới ổn định hơi thở, sau đó chỉ ra phía ngoài
đại bản doanh “Đám binh lính của ngài điên cả rồi, muốn…” Cô ngượng
ngùng liếc nhìn Lưu Trọng Thiên “Những lời ngài nói ban nãy với tôi, còn
tính không?”
“Là sao?”
“Là việc tôi có thể đến đại bản doanh của ngài ngủ đó!”
Lưu Trọng Thiên khẽ gật đầu, Uy Thất Thất phấn khích nhảy dựng lên
“Thật tốt quá, ngài không biết đám binh lính đó, bàn chân hôi rình, bốc mùi
khiến tôi không ngủ được, so ra thì, ổ đệm nơi này vẫn còn tốt chán!”
Uy Thất Thất hết nhìn tay lại nhìn y phục, ban nãy bị dầu đen và bùn
cát oanh tạc, may mà cũng chưa đến mức quá thảm hại, bèn cười hì hì tiến
tới trước mặt Lưu Trọng Thiên “Vương gia, tôi có một việc thỉnh cầu?”
“Nói!” Lưu Trọng Thiên ngồi xuống.
“Tôi có thể tắm rửa ở chỗ ngài không?”
“Chỗ của ta chỉ cho một mình ta tắm rửa, binh lính tắm ngoài bờ
sông!” Lưu Trọng Thiên lẳng lặng nói.
“Ê! Lưu Trọng Thiên, đừng ích kỷ như vậy chứ!”
Lông mày Lưu Trọng Thiên lập tức dựng ngược cả lên “Nói cho ngươi
biết, không được gọi tên ta, gọi ta là Vương gia!”
“Lưu Trọng Thiên!” Thất Thất bước tới trước mặt hắn, sáp mặt lại
gần, gương mặt đen đúa, bộ dáng càng thêm mắc cười.