CUỘC CHIẾN KHÔNG KẾT THÚC - Trang 280

giờ chịu đau khổ và rằng chuyện tàn sát là một sự pha chế mê muội của những “bậc đàn
anh”, trong phong trào Phục quốc Do Thái chính là một trong những thứ kiếm chác rất
nhiều, quá nhiều, tiền bạc [...]. Tôi không thể chấp nhận ý tưởng là nạn tàn sát bào chữa
cho phong trào Phục quốc Do Thái về những gì họ đã làm cho những người Patestine: trái
lại. Tôi nói chính xác điều ngược lại là, bằng cách nhìn nhận nạn tàn sát là sự diệt chủng
điên cuồng để mà chúng ta có thể đòi hỏi người Israel và Do Thái cho chúng ta cái quyền
nối kết nạn tàn sát với những bất công của phong trào Phục quốc Do Thái với những
người Palestine [...]

Tháng Sáu năm 2001, áp lực từ những người trí thức như Said thúc giục

chính phủ Lebanon cấm đoán một hội nghị của phong trào xét lại vấn đề tàn sát ở
Beirut. Có rất ít loại tự kiểm mang tính phê phán như thế giữa những người
Palestine. Viễn cảnh của lịch sử là than khóc những gì đã mất mà không hỏi xem
chính những người Palestine hồi ấy đã có thể "làm gì nên nỗi" để thúc đẩy những
thảm họa ập xuống trên đầu họ. Tính "hợp pháp quốc tế" mà người Palestine yêu
cầu, dưới hình thức của các nghị quyết của Liên Hiệp quốc đòi hỏi người Do
Thái rút khỏi những lãnh thổ chiếm đóng vào năm 1967, từ lâu đã sớm bị vi
phạm bởi những người Ả Rập, khi họ bác bỏ kế hoạch chia đất của Liên Hiệp
quốc hồi năm 1947. Tuy nhiên, dường như không có ai hỏi xem đó có phải là lỗi
lầm cốt yếu hay không. Những gì người Palestine được đề nghị vào năm 1947 thì
còn "rộng tay" hơn nhiều so với tiểu quốc bị cắt xén "chia năm xẻ bảy" như
người ta đang đề nghị hiện nay.

Không một ai chỉ cho thấy rằng những yêu cầu tối đa hiện thời của người

Palestine đối với người Israel-một quốc gia ở Bờ Tây và Dải Gaza có Jerusalem
là thủ đô-đã bị từ chối bởi chính những nhà lãnh đạo Ả Rập, lúc đó đã kiểm soát
những lãnh thổ đó cho đến khi bị mất vào tay người Israel vào năm 1967. Việc
phê bình quá khứ nay được giới hạn vào việc lên án những thất bại của những
nhà lãnh đạo trong việc đánh bại người Israel vì hèn nhát, quân đội bất tài hay
thông đồng với người Do Thái. Ít có ai thắc mắc rằng liệu trước đây người
Palestine và những dân tộc người Ả Rập khác có thể tránh được năm thập niên
chiến tranh hay không.

Đối với một dân tộc chỉ sống được nhờ vào Điều khoản số 9 trong Hiến

chương Palestine-luôn khẳng định rằng đấu tranh vũ trang là con đường duy nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.