CUỘC CHIẾN KHÔNG KẾT THÚC - Trang 349

7. Nỗi đau của hòa bình

Những chiếc trực thăng Apache xuất hiện trên bầu trời Địa Trung hải

giữa ban ngày. Chúng bắn các tên lửa về phía bờ Gaza suốt hơn một giờ,
các tên lửa nổ tung tại các căn cứ của lực lượng an ninh Palestine, các văn
phòng của phong trào Fatah, và cả các tàu nhỏ ọp ẹp của "hải quân"
Palestine tội nghiệp.

Cuộc tấn công quy mô lớn chưa từng thấy kể từ ngày Palestine được

quyền tự trị, là để trả đũa vụ hai lính trù bị Israel bị một đám quá khích
Palestine sát hại tại thành phố Ramallah chỉ ít giờ trước đó, ngày 12 tháng
Mười 2000. Tuy nhiên đây không chỉ là một đòn trả thù. Nó bộc lộ một sự
giận dữ vô vọng; một sự nhìn nhận thất bại công khai. Bảy năm sau khi ký
hiệp ước Oslo, Israel đang ném sức mạnh quân sự vào "đối tác hòa bình"
của nó. Chỉ vài tuần trước, Israel vẫn còn coi các lực lượng an ninh
Palestine như là những liên minh sống còn để ngăn chặn các "kẻ thù của
hòa bình". Giờ thì họ là kẻ thù.

Từ văn phòng của ông tại bờ Gaza, Yasser Arafat nhìn ra biển như thể

Israel đang gửi cho ông một lời cảnh báo thẳng thừng rằng tất cả những gì
ông đã nhọc công thành đạt được từ ngày mà phái đoàn Palestine tại các
cuộc hòa đàm Madrid năm 1991 đứng lên để nói bằng tiếng nói của chính
mình, có thể bị tiêu tan hết. "Nhà nước" còn trong trứng nước của Arafat-
với các bộ, các lực lượng an ninh, cờ và sân bay quốc tế, có thể bị san bằng
trong nháy mắt.

Thế nhưng các phụ tá của Arafat thấy vị "Tổng thống" Palestine bình

thản một cách lạ thường, thậm chí có vẻ thư giãn là đàng khác. "Giống như
ông đang trở về với những ngày xa xưa ở Beirut" một phụ tá nói. "Tổng
thống nhìn ra ngoài trời và lắc đầu. Quân an ninh thúc giục Tổng thống rời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.