CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 163

CHƯƠNG 18

Tôi ngủ mãi đến khi cảm thấy hầu như khỏe hẳn, rồi đến viện làm ca

trưa. Tuy nhiên, khi tôi quét thẻ từ lên cửa sau dẫn vào nhà xác, máy đọc
thẻ ngang bướng không chịu cho tôi vào mà thay vào đó cứ nhấp nháy ánh
đèn đỏ “đệch cưng” chào tôi. Quắc mắt, tôi quay lại xe - vì tôi lười như hủi
- và lái vòng về phía trước.

Bà chị tiếp tân, Rebecca, nở nụ cười tươi tắn khi tôi bước vào. “Hello em

yêu. Chẳng mấy khi thấy em vào bằng lối này.”

“Vầng, có gì đó trục trặc với thẻ từ của em”, tôi bảo. “Chị cho em vào

được chứ?”

Nụ cười biến mất trên gương mặt bà chị. “Đương nhiên.” Rebecca bậm

môi nhìn vào thứ gì đó trên bàn. “Ở đây có một tin nhắn bảo lúc nào em
đến thì sang gặp sếp Allen.” Mắt chị ấy tối lại vì lo lắng, và tôi chẳng cần
phải có bằng cấp ba mới ghép được các mảnh lại với nhau. Thẻ không hoạt
động và tin nhắn yêu cầu đến gặp cấp trên ư?

“Em bị đuổi rồi à?”, tôi cố thốt thành lời.

Mắt Rebecca nheo lại. “Tốt hơn hết là không!” Chị ấy tuyên bố, nhưng

có một tia nghi ngờ trong mắt khi chị ấy nhấn nút để cho tôi vào trong.

Cánh cửa kêu ro ro, và tôi bước vào trong, cảm giác tức giận và hoảng sợ

đánh nhau tạo thành một cục nghẹn cứng trong lồng ngực. Tôi dợm bước
theo hành lang dẫn đến văn phòng của Allen, nhưng Rebecca đã với tay ra
nắm lấy cánh tay tôi kéo lại.

“Cho dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn sẽ luôn có bạn bè ở đây, nhóc ạ.”

Tôi cố nặn ra một nụ cười đáp lại. Rebecca vỗ nhẹ lên tay tôi, rồi quay

trở lại bàn làm việc. Tôi bước tiếp đến văn phòng Allen, trong lòng thấy
may mắn vô cùng tận khi không va phải ai khác trên đường.

Cửa vào văn phòng để mở. Tôi chẳng buồn gõ hay làm gì lịch sự như

thế, mà chỉ bước vào và thả người xuống chiếc ghế tựa đặt trước bàn làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.