CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 167

Tôi ra gần đến xe thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc khó chịu cất

lên từ phía sau. “Nhìn xem ai kìa - con khốn trên báo đây mà.”

Quay lại, tôi thấy gương mặt đầy vẻ chế nhạo của Clive.

Tôi tương đối chắc chắn lúc mình còn trong quán thì tên này không có

mặt, vì thế tôi đoán là giờ hắn mới đang trên đường vào. “Nói cho chuẩn đi,
Clive”, tôi bảo. “Là ‘đồ chó cái chết tiệt’ chứ.”

Tên khốn khịt mũi. “Đây sẽ chỉ gọi là đồ rác rưởi chết tiệt thôi. Chả mấy

chốc nữa cưng sẽ lại bị tống vào tù thôi, biết chưa hả?”

Đảo tròn mắt và tiếp tục đi ra xe, nhưng tôi chỉ mới vừa mở cửa thì Clive

lại lên tiếng.

“Có lẽ cưng sẽ ở chung buồng giam với thằng cha già rác rưởi chết tiệt

của cưng đấy.”

Đệch, nhưng tôi đã thực sự phát bệnh vì ngươi ta cứ ném những thứ chết

giẫm lên đầu bố con tôi rồi. Tôi dừng chân, quay người, thoáng nhìn nhanh
quanh bãi đỗ xe rồi bước hai bước về phía thằng khốn. “Mày vừa nói gì?”

Miệng Clive nhành ra thành vẻ toe toét coi thường. Tên khốn vươn thẳng

vai và bước lại sát tôi, cố tình ưỡn ngực ra trước một chút - làm tôi suýt
cười rống lên. Tôi chỉ nặng suýt soát bốn lăm cân thôi. Thằng khốn này
định hất văng tôi đi chắc?

“Đây đang bảo bố cưng là đồ rác rưởi chết tiệt...”

Đó là toàn bộ những gì đồ chết tiệt ấy có thể thốt ra trước khi bị nắm

đấm của tôi tống vào mặt bằng toàn lực. Tôi không nạp đầy não, nhưng
cũng gần gần như thế, và tôi có thể đấm đủ mạnh để khiến tên khốn bật
ngược ra sau, tay ôm lấy mũi.

“Đồ chó cái chết tiệt!” Thằng khốn ré lên khi máu bắt đầu phun qua kẽ

tay. “Mày làm vỡ cái mũi chết tiệt của bố rồi!”

Tôi nhăn mặt nhìn xuống bàn tay phải. Tôi chưa bao giờ học cách đấm

một cách tử tế, và hậu quả thấy rõ. Hai mảnh xương trên tay tôi gập hẳn
sang chỗ khác, máu rỉ ra từ một vết rách rộng vắt ngang khớp ngón tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.