CUỘC CHIẾN SINH TỒN - Trang 85

Nhưng em muốn anh cũng thích em nữa, và em không chắc liệu anh có biết
em là người thế nào hay không nữa.”

“Angel...”

“Mai chúng ta sẽ nói chuyện, được chứ?”, tôi cắt ngang lời anh.

Marcus gật đầu, mắt tối lại. Anh quay người và đi về phía cửa nhà trong

khi tôi tiếp tục tiến đến chỗ chiếc xe. Khi lái xe rời khỏi đó, tôi nhìn vào
gương chiếu hậu và thấy anh đang đứng nhìn tôi ra về. Nhưng lần đầu tiên
trong nhiều năm qua tôi không cảm thấy tồi tệ hay có lỗi khi bỏ một người
mà mình quan tâm lại phía sau.

Giờ giá như tôi biết được điều đó có nghĩa gì đối với bản thân tôi.

CHƯƠNG 8

Bố không có ở nhà lúc tôi về đến nơi, còn tôi thì chắc như đinh đóng cột

là chẳng có tâm trạng nào mà đi tìm bố cả. Tôi đang ở trong tâm trạng lao
thẳng lên giường, cố mà quên đi hai ngày vừa rồi, và thật sửng sốt vô cùng,
tôi thực sự ngủ say như chết chỉ khoảng ba giây sau khi chui vào chăn.

Tôi thức dậy đâu đó sau chín giờ sáng, và mặc dù tôi không thể tự sinh ra

chứng bệnh quên lãng để gạt bỏ bốn mươi tám giờ trước đó, thì ít nhất tôi
cũng không còn cảm thấy giống như đống rác rưởi nữa. Sau khi kiểm tra lối
vào để đảm bảo là bố đã về nhà lúc nào đó trong đêm, tôi tắm nhanh, mặc
đồng phục của viện cùng với áo khoác, rồi lẻn ra khỏi nhà để đến chỗ làm.

Tôi dừng lại ở XpressMart để mua một lon cô ca và một cái bánh Hubig

anh đào ngon lành, bổ dưỡng cho bữa sáng - bởi mọi bữa sáng nên bắt đầu
bằng bánh ngọt chiên. Nhưng trong lúc quay ra, tôi dừng lại xem kỹ hơn
mấy tờ báo bán ở cửa. Một lần nữa có một bài báo ở trang bìa về việc đánh
cắp xác, chỉ cần nhìn lướt qua cũng xác nhận được rằng tôi vẫn bị tô vẽ là
một kẻ hoàn toàn vô dụng, một kẻ rõ ràng quá vô trách nhiệm để có thể tin
tưởng mà giao cho một công việc quan trọng nhường kia, và vì sao viện
trưởng vẫn chưa sa thải tôi cơ chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.