CUỘC CHIẾN THỪA KẾ - Trang 209

đang tràn ngập những bức Picasso tầm thường. Hôm nào đó hãy cho tớ
xem một bức Gauguin thật đẹp đi—giống như bức trong bảo tàng của bố tớ
ấy.” - Adele Deng vừa khịt mũi vừa nói.

“Con mắt nhìn của Colette đối với căn nhà này thực sự là hoàn hảo, nhưng
bây giờ nó đã bị phá hủy.” - Stephanie than.

“Tớ chẳng quan tâm người khác nói gì—đối với tớ đây sẽ luôn là ngôi nhà
của Colette.” - Perrineum phụ họa.

Adele bước tới chiếc tủ đứng Boulle, dùng ngón tay sờ trên các hoa văn
bằng gỗ. “Cái này thật là đẹp, nhưng nó ở trong góc này làm cái quái gì
không biết? Nếu cậu hỏi tớ, Kitty sẽ cố gắng hết sức để gây ấn tượng. Mỗi
đồ vật trong nhà này là một vật trưng bày trong viện bảo tàng. Mọi thứ đều
kêu gào, ‘Nhìn tôi đi! Xem tôi đi!’ Kitty sẽ không hiểu ý nghĩa của tinh tế
nếu như nó đánh vào cặp vếu giả của cô ta. Nói như Marella Agnelli, ‘Cô ta
phải mất một đời nữa mới hiểu được cành liễu gai.’”

“Hiyah, cậu mong đợi gì ở một diễn viên khiêu dâm cơ chứ? Cô ta sẽ
không bao giờ có được thị hiếu của Colette—cái đó phải bẩm sinh cơ.” -
Perrineum khẳng định, lần thứ một triệu chỉnh lại chiếc mũ khổng lồ của
mình.

“Tớ không biết chúng ta có thể lẻn vào phòng ngủ của cô ta không nhỉ. Tớ
muốn xem cô ta làm gì với không gian đó.” - Stephanie đề xuất.

“Có lẽ cô ta gắn gương lên trần.” - Perrineum búng tay.

“Gương thời Louis XIV. Ăn cắp từ điện Versailles!” - Adele vừa cười
khùng khục vừa đi theo mấy cô kia đi ra khỏi cửa.

Ngồi trong góc chiếc ghế hút thuốc, Kitty không giấu nổi vẻ thất vọng.
“Ngực của tôi không phải hàng giả!” - Cô bật khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.