thay thế cho "động cơ yêu nước". Điều này gây tác hại cho thành công của
nhiệm vụ, nhưng tiếc thay, như nêu trong báo cáo, SOG đã "không xây
dựng được sự thay thế khả thi".(
)Việc thiếu động cơ, trách nhiệm và kỷ
luật liên tục gây tác hại cho hoạt động ngầm trên biển.
Chỉ huy và kiểm soát.
Việc phê duyệt điệp vụ của OP37 được Washington quản lý sát sao. Các
quan chức cao cấp của chính quyền Johnson tin rằng trong tất cả các hoạt
động ngầm trong Kế hoạch 34A, hoạt động trên biển có thể mang lại tác
động ngay lớn nhất lên các nhà lãnh đạo miền Bắc và có ít rủi ro nhất đối
với Hoa Kỳ. Đặc biệt trong năm 1964, tương tự như các hoạt động khác của
SOG, Nhà Trắng muốn giám sát chặt chẽ hoạt động trên biển vì sự nhạy
cảm chính trị gắn liền với các hoạt động đó. Ngày 8- 12-1964, Chủ tịch Hội
đồng tham mưu trưởng liên quân đề ra quy trình phê duyệt các hoạt động
trên biển như sơ đồ ở trang bên. Những quy định phiền hà này sau đó được
áp dụng đối với các hoạt động khác của SOG.
Khi đề nghị của SOG được gửi cho SACSA, nó được thể hiện dưới mẫu
phù hợp để tiện xem xét và được một sĩ quan hành động trực tiếp chuyển
lên tướng Earl Wheeler, Chủ tịch Hội đồng tham mưu trưởng liên quân từ
1964-1970, để xin ý kiến. Wheeler có thể phê duyệt hoặc bác bỏ, hoặc tuỳ
theo loại hoạt động, chuyển cho các tham mưu trưởng xem xét. Sau đó bản
đề nghị được chuyển bằng tay lên Bộ trưởng Quốc phòng McNamara hoặc
thứ trưởng Cyrus Vance.
Sau khi được Lầu Năm Góc chấp thuận, bản đề nghị lại được chuyển trực
tiếp sang Bộ Ngoại giao. Tại đó, ngoại trưởng Dan Rusk hoặc thứ trưởng
phụ trách các vấn đề chính trị cho ý kiến trực tiếp. Điểm tiếp theo là Cố vấn
an ninh quốc gia Mcgeorge Bundy. Ngay cả khi Bundy đồng ý quá trình
phê duyệt có thể chưa kết thúc. Một số vấn đề còn được Bundy trình lên
Tổng thống Johnson. Trong những trường hợp này, sự đồng ý của Johnson
mới kết thúc tiến trình phê duyệt.