tiết và chân thực về các kế hoạch, chương trình và hoạt động của
MACVSOG. Chúng cũng còn bao gồm các báo cáo, nghiên cứu và đánh giá
của bốn bộ phận nghiệp vụ của SOG.
Những hồ sơ trên lẽ ra sẽ không bao giờ được đưa ra ánh sáng. Trong thực
tế, nhiều nhân viên của SOG đã rất ngạc nhiên khi được hỏi về các vấn đề
mà họ đã tuyên thệ phải giữ kín. Nhiều người chỉ đồng ý trả lời phỏng vấn
sau khi đã có thư hoặc trực tiếp trao đổi với tư lệnh lực lượng quân đội đặc
biệt. Chỉ sau khi có sự xác nhận cho phép của vị tư lệnh, họ mới đồng ý cho
phỏng vấn.
Cuốn sách này không những kể lại câu chuyện về chiến dịch bí mật mà
SOG thực hiện chống lại Hà Nội mà còn hé mở cho thấy sự tham gia chặt
chẽ của những người lãnh đạo cao nhất trong chính quyền Kenedy và
Johnson vào chiến dịch này. Khi John F. Kenedy quyết định chuyển giao
nhiệm vụ tiến hành các hoạt động bí mật chống Hà Nội từ CIA sang cho Bộ
Quốc phòng vào cuối năm 1962, một đơn vị đặc biệt của Lầu Năm Góc
được giao nhiệm vụ giám sát tiến trình phê duyệt cho phép thực hiện các
điệp vụ. Được biết đến dưới cái tên "Văn phòng trợ lý đặc biệt về chống nổi
loạn và các hoạt động đặc biệt" (viết tắt theo tên tiếng Anh là SACSA) và
đặt dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Chủ tịch tham mưu trưởng liên quân,
nhóm này chịu trách nhiệm phối hợp tiến hành các thủ tục phê duyệt cho
mọi hoạt động của SOG. Các nhân viên của "Phòng hoạt động đặc biệt"
trực thuộc SACSA đệ trình các đề xuất của SOG lên những người lãnh đạo
cao nhất của chính phủ Mỹ.
Khi SACSA nhận được đề xuất về một hoạt động nhất định của SOG, nhân
viên của SACSA sẽ trực tiếp trình yêu cầu đó cho Chủ tịch tham mưu
trưởng liên quân phê duyệt. Sau khi được phê duyệt, nhân viên của SACSA
phải xin ý kiến đồng ý của Bộ trưởng Quốc phòng Mc.Namara hoặc Thứ
trưởng Bộ Quốc phòng Cyrus Vance. Sau đó SACSA phải trình lên Bộ
trưởng Bộ Ngoại giao Dean Rusk hoặc Thứ trưởng Bộ Ngoại giao. Một nơi