CUỘC CHƠI NHAN SẮC - Trang 193

dâu của anh đang đợi, mà là phố Đô đốc Makarov. Quỷ tha ma bắt! Anh đưa
tay vào túi quần tìm điện thoại, nhưng túi trống rỗng. Vì quá vội vàng, anh
đã bỏ quên dế yêu ở nhà. Anh quyết định thử nhớ lại số điện thoại di động
của Liola, nhưng vô ích, thậm chí anh còn không nhớ nổi mấy con số đầu
tiên của mạng di động mà cô dùng. Anh vốn rất khó khăn khi ghi nhớ những
con số, mà số của Liola thì anh chỉ trông thấy hàng số ấy đúng có một lần,
khi nhập nó vào điện thoại cầm tay của mình.

Cho tới khi Vania từ ga “Bể bơi” mò được tới Juzhnoe Butovo thì mọi thứ

đã trở nên quá muộn. Cô dâu tội nghiệp hoảng loạn gắng hết sức tìm cách
liên hệ với anh bằng điện thoại mà không được đành đến phòng đăng ký kết
hôn một mình, không có chú rể đi kèm, và sau khi chờ đợi vô ích đã phải trở
về nhà với đôi bàn tay không. Thử hỏi với một cô gái trẻ còn điều gì đắng
cay khủng khiếp hơn thế? Cho nên, ta không lấy gì làm ngạc nhiên khi cuối
cùng thì Vania cũng đến, và lắp bắp giải thích chuyện xảy ra, Liola thậm chí
không thèm nghe, đóng sập cửa ngay trước mũi anh. Để rồi sau đó, Vania có
gọi điện bao nhiêu đi chăng nữa cô cũng chả thèm nhấc máy.

Chàng rể hậu đậu đau khổ, nhưng vừa phải thôi. Cuối tháng hai, hơi ấm

mùa xuân đã ngập tràn trong không gian, chim sẻ đã ríu rít gọi bầy, mặt trời
chiếu sáng rạng rỡ, những giọt nước long lanh rơi từ những nhũ băng... Có
nghĩa là đất trời đã mang hơi ấm mùa xuân tới, mà đầu xuân là sinh nhật của
Vania. Mẹ anh đã cân nhắc về món quà sẽ tặng con trai yêu từ lâu rồi, và anh
đã nhắm đến một cây súng săn. Từ mùa thu cơ, khi ấy Vania hoàn toàn tình
cờ (đương nhiên) cùng với mấy người quen nữa đi săn, và anh tỏ ra quan tâm
đến món giải trí này, thậm chí còn xoay được cả giấy phép sở hữu súng. Mẹ
anh chỉ hơi hơi lo lắng: “Nhỡ có gì nguy hiểm thì sao con?” – nhưng cũng
cho con trai yêu sáu chục ngàn rúp. Ngay trước ngày lễ Vania hớn hở đi mua
quà, và trở về nhà mang theo một cái hộp. Tuy nhiên, bên trong hộp không
phải là cây súng săn hai nòng. Anh mở nó ra, và cho mẹ xem một cây đàn
ghi ta điện choáng lộn.

Đáng ra Tata phải mừng rỡ vì con trai yêu đã thôi không mua món đồ chơi

nguy hiểm. Thế nhưng, vừa nhìn thấy cây đàn, mặt bà trắng bệch cả ra. Là
bởi vì đúng cây ghita ấy, hàng đặt riêng, độc bản, bà đã nhắm mua, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.